Chương 17.2

771 56 27
                                    

17.2

Thu dọn chiến trường, cứu trợ thương binh, làm yên lòng dân, luôn có thể thấy bóng dáng nữ tử áo trắng khi làm những công việc phức tạp này.

Hàn Diệp đến tìm nàng ta, dịu giọng, “Tử Nguyên, cực cho muội rồi, cứ giao những việc này cho đám Vương Phỉ xử lý đi.”

Đế Tử Nguyên lấy lụa trắng che mặt, lau mồ hôi trán, trả lời, “Không sao, chuyện muội có thể giúp huynh cũng chỉ có nhiêu đó thôi, nhớ trong trường săn hồi thi Hương năm đó, muội còn có thể giương cung săn hươu với huynh, giờ đến cưỡi ngựa mà muội cũng chẳng được……”

Nghe nàng ta nhắc chuyện xưa, Hàn Diệp lại nhớ cô nhóc hiên ngang rạng rỡ trên lưng ngựa, lòng tự thấy mình nợ nàng ta quá nhiều, chàng khẽ thở dài, “Tử Nguyên, giờ Đông Khiên thua trận là đã định rồi, ta muốn nói một chuyện quan trọng với muội……”

Khuôn mặt Đế Tử Nguyên có đôi phần nghi hoặc, nên bảo Tâm Vũ ở lại chỗ dàn xếp thương binh, còn mình thì về quân doanh với Hàn Diệp.

Vì không làm phiền hà dân chúng, chiến sự vừa xong, Hàn Diệp đã lệnh toàn quân đóng quân ở ngoài thành. Đế Tử Nguyên theo chàng vào một cái lều, hướng đối diện là lều chủ soái của Hàn Diệp, hiện giờ mành trướng khép chặt, chỉ thấp thoáng ánh nến leo lắt.

“Tử Nguyên.” Hàn Diệp nói với nàng, một cách nghiêm túc trịnh trọng, “Kiêu Hổ doanh đã trở về, tìm ra mũi tên của quân giữ thành Thanh Nam trên hài cốt của Đế gia quân, nơi họ chôn thân ở núi Thanh Nam.” Nói đoạn, chàng cầm cái gói vải trên bàn lên, từ từ mở ra, nằm trong miếng vải là mũi tên lốm đốm vệt gỉ, ở trên khắc ba chữ nhỏ “Thanh Nam · Thủ”.

“Có nó rồi, chúng ta có thể chứng minh trong sạch cho Đế gia quân. Ta từng có ý định tìm thư tín hãm hại phụ thân muội từ chỗ tả tướng, tiếc là tả tướng đã hủy hết thư từ. Nhưng trong đám quân giữ thành Thanh Nam năm đó vẫn còn người có lương tâm, kẻ đó bằng lòng đứng ra làm chứng, chứng minh phụ thân muội bị oan, vốn không hề thông đồng giặc bán nước, là phụ hoàng lệnh cho Đế gia quân đến núi Thanh Nam chặn đánh phản quân Bắc Tần, nhưng chờ họ lại là quân Tĩnh Quốc do Trung Nghĩa Hầu suất lĩnh, chôn sống họ trên núi Thanh Nam, cái dốc hoang chất chồng hài cốt, một cách dã man!”

Đế Tử Nguyên run rẩy, nhận lấy mũi tên, Hàn Diệp an ủi, "Muội đừng lo, tình thế hiện tại đã khác xa mười năm trước, phụ hoàng không thể giam muội vào Thái Sơn Quốc Tự nữa, chỉ cần muội đứng ra chiêu cáo án oan cho cả thiên hạ biết, dù phụ hoàng không chịu nhận tội, thì ta cũng có thể giúp muội giành lấy hoàng thành, trả hết toàn bộ nợ máu nhà họ Hàn đã nợ muội!”

“Hàn Diệp……” Đế Tử Nguyên rưng rưng nước mắt, "Mười năm nay…… Huynh không có quên lời hứa khi trước, đúng không?”

“Ta không quên.” Hàn Diệp ghì chặt vai nàng, “Ta đã nói sẽ rửa sạch oan khuất nhà họ Đế, ta đã nói tìm lại lẽ phải cho muội, đó là 8 vạn nam nhi của Tĩnh Quốc ta, sao ta dám quên cho được!”

“Còn gì nữa?” Bỗng dưng, Đế Tử Nguyên nhìn chàng chăm chú, nàng ta hỏi, “Huynh có nhớ hôm đó, huynh đã nói gì không?”

Diệp Dạ| Túc hoả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ