Chương 12.1

525 51 19
                                    

12.1

Trên cánh đồng trống rộng lớn bát ngát, trời tối đất đen, cuồng phong thét gào, Long Phi Dạ phóng ngựa lao nhanh.

Hắn không biết mình nên đi đâu, muốn đi đâu, dường như thế gian này đã không còn chỗ để hắn dung thân.

Hắn chỉ muốn tận lực rời xa chỗ này, không nhìn, không nghe, không nghĩ, như thể làm vậy là có thể cắt đứt âm thanh liên tục vang vọng trong đầu ——

Chàng ấy biết mình sắp chết rồi.

Đợi khi mình chết rồi, chàng ấy có thể thực hiện di chỉ của tiên hoàng, bước lên ngôi vị hoàng đế, cưới Đế Tử Nguyên.

Tử Nguyên, đúng là cái tên hay, hai chữ đó, không phải mang nghĩa “Nguyên hậu” thì là gì?

Hoàng hậu của chàng, Thái tử chính phi mà chàng mong nhớ suốt mười năm——

“Phi Dạ!”

Hàn Diệp ở phía sau, gắng sức đuổi theo. Long Phi Dạ kẹp chặt thân ngựa, Tiêu Tương như một tia sáng bạc giữa đêm đen, phóng nhanh về phương xa.

Ra khỏi thành Lao Thiết là tới Thiên Chướng Cốc, trên vùng đất mênh mông, chỉ có hai con tuấn mã lao vùn vụt, một trước một sau. Tuy Hàn Diệp cũng cưỡi một con ngựa thần ngày đi được trăm dặm, nhưng chỉ có thể bám sát đằng sau Tiêu Tương, không lại gần được. Long Phi Dạ phóng ngựa lao ra khỏi cánh đồng, ra ngoài nữa là hẻm vực sâu hút, Thiên Chướng Cốc đầy khói độc, chim muông còn khó sinh sống, Hàn Diệp liều mình giục ngựa, cuối cùng, đuổi kịp Tiêu Tương ở bên rìa vực Thiên Chướng Cốc!

“Phi Dạ, em nghe ta nói đã!”

Chàng vươn tay, muốn kéo dây cương trong tay Long Phi Dạ, nhưng Long Phi Dạ lại quét ngang một chưởng, bổ lên cổ tay chàng!

Hàn Diệp trở tay đỡ đòn, sau đó lại bất chấp kéo dây cương của hắn, hai người bắt đầu giành giật trên lưng hai con ngựa chạy song song. Từ đầu đến cuối, Long Phi Dạ đều im lặng không nói câu nào, cặp mắt sáng bừng như sao sớm ấy giờ lại thành đầm sâu không thấy đáy. Vó ngựa xốc bay cát bụi, đến khi vó trước đạp vào khoảng không, Tiêu Tương chợt hất tung thân ngựa, rít dài một tiếng, quẳng Long Phi Dạ xuống lưng ngựa!

“Phi Dạ!” Hàn Diệp vội vã xuống ngựa, nhào tới chỗ hắn, nhưng đón lấy chàng lại là thanh kiếm lạnh buốt.

“Đừng qua đây.”

Long Phi Dạ bò dậy khỏi nền cát, phát quan của hắn rớt xuống, cuồng phong kéo mái tóc dài đen nhánh như mực ấy về phía sau, đôi mắt hắn tắt lịm mọi tia sáng, là nỗi tuyệt vọng của cái bi ai cùng cực ngỡ chừng như chết.

Hắn cầm thanh kiếm, ngăn cách mình và Hàn Diệp, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh toát, như một vết sẹo thê lương giữa bóng đêm.

“Phi Dạ……” Hàn Diệp không biết hắn nghe được bao nhiêu, nhưng chắc chắn là hắn đã hiểu lầm ý của mình, không phải vậy, chàng chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương hắn. “Em nghe ta giải thích được không? Em đặt kiếm xuống đi, đừng đứng đó…… Phi Dạ, em qua đây này.”

Từng hạt cát vàng dưới chân Long Phi Dạ liên tục lăn xuống vực sâu, hắn nhìn nam nhân trước mặt, nhưng chỉ thấy sự quan tâm và dịu dàng đó quá đỗi nực cười, vớ vẩn.

Diệp Dạ| Túc hoả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ