" Mân ơi "
" Dạ cậu "
" Anh thương em "
" Em cũng thương anh "
____________________
Bật dậy trong cơn mơ đó, Chung Quốc ước bản thân mình được em đồng ý như vậy.
Nghe nhà hơi nhộn nhịp, có lẽ có khách nên cậu út cũng thức dậy.
" Ủa, em chạy đi đây vậy ? "
" Con đi xuống bếp"
Vừa nói xong đã bỏ đi, chưa kịp để cậu bắt bẻ nữa.
Đi lên nhà trước thì thấy mọi người nói chuyện với nhau.
" Bà thấy sao, Mân nó ngoan, hiền lại còn rất giỏi và lễ phép nữa đó "
" Ừa, xinh xắn lại còn rất lễ phép"
" Doãn Kỳ thấy sao con "
" Dạ, đúng như lời bác nói ạ "
Bà Trịnh nói tiếp " Vậy chuyện cưới hỏi coi như xong, mình xuống bếp ăn cái bữa cơm rồi hẳn về "
" AI CHO MÀ CƯỚI TRÍ MÂNNNNNN"
Bao nhiêu người là bấy nhiêu cặp mắt nhìn Chung Quốc
" Gì vậy Quốc " Ông Trịnh lên tiếng
" Ai cho mẹ gả em ấy đi, Trí Mân ở đây, ở đây với con, không cho ai cưới em ấy, con cưới em ấy "
Nói ra một tràn dài làm mọi người ngơ ngác.
" Gì vậy, ai dám cưới Trí Mân của con đâu " Bà Trịnh nói.
" Vừa nãy má nói hỏi cưới xong rồi "
" Là Anh Doãn Kỳ sang hỏi cưới Hạo Thạc, không phải em Mân "
Trí Mân đứng sau bà đỏ hết cả mặt
" Con...con..."
" Má biết rồi, bây khỏi nói, thôi chúng ta xuống ăn cơm "
Mọi người đi hết, Chung Quốc kéo Trí Mân vào phòng. Lần này lại ép sát em vào cửa
" Trí Mân"
" Dạ ? "
" Anh thích em, thương em, rất rất thích em "
"..."
" Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ đám cưới liền nha "
"..."
" Em...em không thích anh sao ? "
Mặt cậu út đã mếu máo rồi
" Có..có, em có nhưng..."
Chung Quốc ôm hẳn em vào lòng khi nghe được câu nói này.
" Nhưng gì chứ "
" Chuyện cưới thì...tính sau được không? "
" Em thích anh là được, mọi chuyện đều nghe em "
"... Nhưng bà biết thì.."
" Má không la em, em yên tâm "
" Đừng nói chuyện này cho mọi người, được không ? "
" Mọi chuyện đều nghe em cả "
Vừa dứt tiếng, môi Chung Quốc đã ở trên môi Trí Mân, ấn thật sâu vào khiến cho Trí Mân phải cắn chặt răng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
I KOOKMIN I CẬU ÚT
Fiksi PenggemarBao nhiêu tháng ngày ở chung thì ghét nhau như chó với mèo nhưng cậu Út sau 4 năm đi học nước ngoài về đã mê đắm mê đuối em Trí Mân đến nổi cả cái nhà này ai cũng bất lực theo.