Chương 61: Người của tôi

416 46 1
                                    

Edit: Thanh Mục

Trong nháy mắt, Sở Dũ cảm thấy Hạ Diệc Hàn sẽ đột nhiên hôn lên.

Ở trước mặt nàng, Hạ Diệc Hàn tuy rằng biểu hiện hoạt bát nói nhiều, giơ tay nhấc chân tràn đầy tính cách trẻ con chưa từng có thâm nhập, bộ dáng chân thành nhiệt tình, hận không thể móc hết đáy ra, nhưng ánh mắt, luôn ẩn giấu lý trí, đem loại hoạt bát này cũng khống chế vừa vặn, tựa như đài phun nước do công tắc điều khiển, có thể thu phóng tự nhiên.

Nhưng lần này trong mắt cô, Sở Dũ nhìn thấy một loại xúc động bướng bỉnh, trong mắt phản chiếu tất cả đều là khuôn mặt của nàng, hào quang lấp lánh trong đó, giống như ngọn lửa.

Trong lúc nhất thời, Sở Dũ không biết phải làm thế nào cho phải, nàng luôn lý trí, tiếp xúc với người rối loạn tâm lý trong một thời gian dài, thúc đẩy cô luôn luôn cẩn thận và tỉnh táo, phải đảm bảo đầu óc lạnh lẽo, cả chủ quan đồng cảm, cũng phải có khách quan đứng ngoài cuộc, bình tĩnh suy nghĩ.

Nhưng lần này, thoạt nhìn là đang chơi đùa, kỳ thật là một loại trị liệu ẩn giấu huyền cơ, chỉ là quá trình trị liệu khéo léo mà chậm chạp, xuân phong hóa vũ, nhuận vật im lặng. Nhưng nàng phát hiện nàng càng lún càng sâu, bản thân cơ hồ là toàn tâm toàn ý, chỗ siêu nhân đã chất đống một đống chuyện vặt, đều giao cho Mộc Ngư đại diện, Hạ Diệc Hàn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng, khiến nàng có chút mất hồn mất vía.

Tỷ như hiện tại, nàng cảm giác được quanh thân nóng rực, có loại xúc động huyết mạch kiều trương, có thể không quan tâm.

Cảm giác này rất nguy hiểm, bởi vì là bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân, nếu ngay cả bản thân cũng không thể tỉnh táo, khách quan và bình tĩnh nhìn vào bệnh nhân và tình trạng của họ, vậy thì làm thế nào điều trị được?

Mình không bị bức điên đã là tốt rồi.

Vốn muốn chữa khỏi cho Hạ Diệc Hàn, kết quả hai người đều điên rồi, thật đúng là đáp lại câu nói kia, ngươi là người điên, ta là người ngốc, tay trong tay bỏ trốn thiên nhai.

Đèn bí ngô dưới chân lóe lên, đột nhiên tắt, liên lụy đến sự thay đổi của quang ảnh, sống mũi Hạ Diệc Hàn cắt đứt quang ảnh, chui vào hốc mắt nửa bóng tối, có vẻ đặc biệt thâm sâu.

Tay cô buông lỏng, thả Sở Dũ xuống, vừa lúc đặt lên cầu thang tầng thứ nhất, cao hơn nàng nửa cái đầu. Bất quá hai tay nàng vẫn như cũ vờn quanh vòng eo Sở Dũ, nhẹ nhàng ôm lấy, luyến tiếc buông ra.

Sở Dũ cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lăng không cũng không quá giây, thì ra "giơ cao" trong truyền thuyết cũng không thích hợp với người lớn, vừa rồi khi nàng được nâng lên, luôn lo lắng cánh tay Hạ Diệc Hàn sẽ bị đè bẹp, hoặc là mình quá nặng, Hạ Diệc Hàn trọng tâm bất ổn, trực tiếp bị đè xuống đất —— vậy liền xấu hổ!

"Cô vừa mới ôm tôi làm cái gì?"

Hạ Diệc Hàn ngượng ngùng cười cười, hiếm khi lộ ra xấu hổ,"Vừa rồi dưới ánh đèn, em thấy tỷ tỷ quá xinh đẹp, kìm lòng không được."

"Kìm lòng không được cái gì?"

Sở Dũ tiếp tục hỏi, nàng nghe nói kìm lòng không được ôm, kìm lòng không được hôn môi, kìm lòng không được lăn ga giường, nhưng còn chưa từng thấy qua kìm lòng không được giơ cao a!

[GL][Edit]365 Cách Sống Sót Với Độ Khó Cao_Mạc Nhiên PhiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ