Vừa mới ngẩng đầu lên, Jeonghan đột ngột bị tấn công bất ngờ. Anh đặt xuống đôi môi mềm ngọt kia một nụ hôn nhẹ nhàng, cậu căng mắt không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc nhìn anh dần quyến luyến tách rời.
"Yoon Jeonghan, anh yêu em."
"Hả?" Nhóc tỳ như đánh mất nhịp đập, căng cứng cổ họng khó nói từng chữ: "Anh nói sao? Ưm! Ah!"
Khác với nụ hôn đầu, lần này Wonwoo tấn công mạnh bạo hơn nhiều, tay đưa ra phía sau hòng ép chặt cậu hơn, hôn lấy hôn để một cách điên cuồng. Cậu nhóc bối rối vô cùng, không rõ mình có nên chống cự hay không, mà cả sức lực bỗng chốc biến đâu mất cả, tiếng rên xấu hổ khẽ khàn vang nhẹ trong không gian ấm áp sắc hồng.
Mình ... đang mơ phải không? Á! Lưỡi!?
Jeonghan giật mình cảm nhận môi mình bị anh tách ra, luồng chiếc lưỡi hư hỏng kia vào cuồng quét hết mật ngọt ấm nóng. Nhóc con liền đuối sức chịu không nổi, bị anh gượng ép trêu chọc nơi đầu lưỡi, vươn chãi thứ nước trong suốt chảy dần xuống khoé môi, hơi thở gấp rút cùng tiếng rên hoang dại ngày một lớn hơn, nước mắt khổ sở đã lưng chừng nhạt nhoà.
Cậu sẽ chết trong sự đường mật này mất.
"Hah! Ah ... Hah ..."
Mãi một lúc nhận ra mình sắp làm người kia bất tỉnh, Wonwoo mới nuối tiếc buông ra. Ngay lập tức cậu hít lấy hít để từng hơi cứu vớt cái nhận thức sắp phai mờ của mình, không quên mắng anh một cách đáng thương.
"Anh ... Anh muốn giết em à!?"
Còn chẳng để cu cậu định thần được tâm trí, anh lại tiếp tục chồm tới hôn khắp phần cổ trắng ngon ngọt kia. Nhóc tỳ ré lên xấu hổ, vùng tay cố đẩy anh ra.
"Này! Mẹ em còn ở dưới kia kìa! Anh Wonwoo!"
Như bị cơ thể xinh đẹp kia cướp mất hồn, Wonwoo chẳng nghe Jeonghan nói điều gì cả, vừa hôn vừa mút xuống dần từ từ, rải dấu hôn đỏ hồng khắp nơi, tiếp tục rà xuống cởi cúc áo cậu ra, thú tính cắn nhẹ xương quai xanh khiến tên nhóc rùng mình.
"JEON WONWOO! Em bảo ... DỪNG!!!!!"
Cốp!
Jeonghan tặng ngay trán Wonwoo một cú húc đầu ngoạn mục, làm anh choáng váng mặt mày ôm đầu run run. Nhóc đỏ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, tay gài lại cúc áo không ngừng lớn tiếng nạt nộ: "Em còn chưa cho phép cơ mà! Bộ anh là sói già trong thời kì động dục hay gì!"
"Gì chứ? Không phải em cũng yêu anh sao?"
"Không có!" Nhớ tới mấy ngày qua cậu bị anh làm khổ sở cùng cực, nhóc tỳ hoá giận quyết định làm khó anh: "Năm đó chỉ là em hớ miệng thôi! Mà em cũng quên rồi! Với lại trong thư em chỉ nói là thích anh chứ không nói yêu anh! Và em cũng từ bỏ hết cả rồi!"
"..."
Xem ra anh làm cậu giận thật rồi đây.
"Em đừng có dối lòng."
"Dối gì chứ! Còn anh thì sao!? Cái gì mà anh yêu em! Mặt anh lúc nào cũng lạnh như băng ấy! Em làm gì thì cũng chẳng cười lấy một cái! Rốt cuộc là anh yêu em ở chỗ-"
Anh cắn răng phát bực, khoá miệng cậu bằng một nụ hôn khác mãnh liệt không kém vừa rồi. Hành cậu thiếu hơi đến tái xanh mặt mày anh mới bỏ ra, gương mặt điển trai nay cau có vô cùng, bắt tên nhóc khó ưa nhìn thẳng vào mình.
"Nếu như anh không lạnh nhạt với em, thì anh đã mất kiểm soát mà "ăn" em không biết từ bao giờ rồi."
Jeonghan đã lấy lại bình tĩnh, hoang mang nhìn gương mặt nhăn nhó đáng thương, đang cố kiểm soát thú tính trỗi dậy trong người. Không thể nào! Chẳng lẽ bấy lâu nay ...
"Anh ... Anh mà cũng ... để ý đến em sao?"
"Anh đã để ý tới em từ trước khi anh tới trường em cơ."
"Hả?" Nhóc Jeonghan cơ hồ bất ngờ, bần thần hỏi anh: "Từ khi nào?"
"Nói em là não cá vàng đúng là không sai mà."
Wonwoo thở dài chán nản, kể hết cho cu cậu ngốc nghếch kia thông não: "Ở ngay tại công viên đó đấy. Em đã giúp anh bắt một tên cướp giật ví tiền của anh."
"Anh có bị nhầm lẫn không?" Nhóc tỳ cau mày: "Đúng là em có bắt một tên cướp ngay tại đó, nhưng cái gã em đã giúp lúc đấy đâu phải anh."
"Là anh đấy, vì lúc ấy anh đeo kính với để mái che mắt nên em không nhận ra."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver WonHan] Lời Yêu Qua Bức Thư
FanficTác giả: Nguyệt Lam Link truyện gốc: https://www.wattpad.com/story/251833457-aov-zata-x-laville-l%E1%BB%9Di-y%C3%AAu-qua-b%E1%BB%A9c-th%C6%B0 Tóm tắt nội dung: Nhóc tỳ Jeonghan đã luôn thích đàn anh Wonwoo từ cái nhìn đầu tiên, nhưng đã theo đuổi c...