Lại thêm một ngày nữa Jeonghan tiếp tục ăn cẩu lương ở khắp nơi.
Mới sáng sớm tới cổng đã thấy Soonyoung đỡ Jihoon vừa đi loạng choạng vừa nguyền rủa cái tên trời đánh ấy. Vào lớp thì thấy gã bạn Seungkwan mỉm cười tà mị, nói nói gì đó vào tai vernon khiến anh ta đỏ mặt đỏ mày. Ăn trưa ở căn tin thì trông Wonwoo gần gũi với nàng hội phó đểu còn hơn chữ đểu. Và bây giờ tại câu lạc bộ văn học, chính là tiết mục "ham muốn" của gã Dokyeom đang nài nỉ Joshua.
"Đi mà anh Joshua, em hứa chỉ một hiệp thôi. Tối nay cho em qua nhà anh đi."
"Anh nhớ đã nghe em thề hứa y chang như vậy, và rốt cuộc em đã "tẩn" anh bao nhiêu lần hả?"
"Thôi mà, em cam đoan luôn đấy. Không chỉ một hiệp thôi, mà em sẽ nhẹ nhàng với anh hơn."
"Thôi em đừng biện minh."
Yoon Jeonghan tội nghiệp chỉ muốn tịnh tâm thôi mà, sao phải làm khó nhau như thế?
"A! Tới giờ học thêm của anh rồi! Anh đi trước nha hai đứa!"
"Anh đi vui vẻ!"
Jeonghan cười tươi vẫy tay chào Joshua đang vội vã rời đi, cơ mà cậu vui vẻ hơn nữa là vì thoát khỏi cái gọi là cẩu lương mà tên Dokyeom cứ phát mãi phát riết.
"Lại viết thư nữa à? Tính thêm lá thư này là cậu đã viết được bốn lá chưa gửi đi đấy."
Cũng từ cái dạo Wonwoo hẹn hò với nữ hội phó, cậu vẫn viết thư đều đặn, ba ngày một bức, nhưng không gửi đi bức nào cả, đến giờ đã được bốn bức thư rồi nếu tính luôn bức đang viết hiện tại.
"Cậu quan tâm làm gì?"
"..."
Gặng nỗi tên Jeonghan này chẳng chịu nói ra, Dokyeom đành lẳng lặng cho qua. Hắn dám nghĩ cậu chàng chắc đã bị nàng ta đá bằng một lá thư phản hồi, nên giờ ôm tình đơn phương muộn phiền viết thư mà không gửi nữa.
"Mà Dokyeom nè, cậu chỉ tôi cách viết đơn được không?"
"..."
Tên này định làm trò gì nữa đây?
..
Thật là xúi quẩy, Jeonghan cảm thấy duyên số của cậu chẳng lúc nào là may mắn. Rõ là đang khá hiềm khích với nàng hội phó, ấy thế mà Jihoon lại sắp xếp cậu chung với cô nàng trong buổi trực cổng hôm nay.
Mà nội việc nghe cô ta lải nhải riết về sự khắm khít giữa cô và Wonwoo cũng đủ khiến cậu nhức đầu rồi.
"Trước kia cứ thấy em sáp sáp bên Wonwoo, tưởng đâu giữa hai người có quan hệ mờ ám chứ, xem ra là chị quá đa nghi rồi."
"Haha ... Vậy ạ?"
Nhóc tỳ nở nụ cười chẳng mấy tự nhiên, tối mày tối mặt mà nguyền rủa cô nàng trong thâm tâm. Cái gì mà mờ ám? Cậu thậm chí còn chưa được nắm tay anh.
"Em nên cám ơn Wonwoo đi, năm đó là cậu ấy thuyết phục em rời khỏi băng đảng côn đồ ngoài kia, còn xin giúp em tham gia vào hội học sinh nữa. Chứ nếu không một đứa quậy phá như em còn lâu mới được gia nhập."
"Vâng ..."
"Wonwoo của chị đúng là tốt bụng mà!"
"..."
Nếu là cậu ngày xưa thì đã cho nàng ta bán sống bán chết rồi. Giờ đã là học sinh nghiêm túc, cậu phải thật tịnh tâm, thật tịnh tâm mới được.
Ở phòng hội học sinh, Wonwoo đứng nơi cửa sổ trông ra, thấy nàng ta hất tóc có vẻ lại đá đểu nhóc tỳ một điều gì đó, làm anh nhíu mày bực bội. Chàng trai tóc đen tuyền đã đứng đây từ lâu, để chờ tin báo của người anh nhờ vả cách đây vài ngày.
"Wonwoo! Ông có trong đó không!?"
Chất giọng nữ cao vang ngoài cửa, với những tiếng gõ cốc cốc có vẻ hối thúc. Wonwoo thu lại vẻ mặt khó ở của mình, từ từ bước tới mở cánh cửa.
Cạch!
Chính là cô nàng Carat nổi tiếng xinh đẹp, hoạt bát nhất trường.
"Tôi đây."
"Nè! Cuốn tập văn học của nhỏ hội phó đó. Nghĩ sao mà ông lại nhờ tôi mượn tập của nó không biết!? Tôi với nó nào giờ có ưa nhau đâu. Tôi phải nhờ người dẻo miệng như Yena mới mượn được đấy. Ông liệu mà biết ơn tôi đi."
Anh chàng chẳng rảnh tai nghe mấy lời phàn nàn của cô bạn cùng lớp, liền tay mở cuốn tập màu hồng cánh sen ra, đôi mắt đại bàng khẽ chau lại xem xét từng dòng chữ nắn nót ấy.
"Nè! Rõ là hai người đã công khai hẹn hò rồi mà, sao ông không tự vác mông đi mượn của nó?"
Cuốn tập mau chóng được đóng lại, Wonwoo thở hắt ra một hơi, chìa nó ra trả lại cho Carat, trầm giọng căn dặn nàng: "Vài bữa nữa cậu sẽ biết, bây giờ thì trả lại cho cô ta đi, nhớ giữ bí mật đấy."
"Gì!?" Cô như không tin vào mắt mình, nhận lại cuốn tập với vẻ hoang mang: "Ông mượn coi có tí xíu vậy thôi đó hả!?"
"Ừ."
"Thật tình! Làm tôi dặn Yena là mượn tới ba ngày! Giờ tôi giữ nó khác nào giữ cô hồn các đảng chứ!"
Nàng phồng má giận dỗi bước đi, nhưng không đến nỗi vì thế mà có cái suy nghĩ phanh phui chuyện của Wonwoo cho mọi người biết để bỏ ghét.
"Nhớ giữ bí mật đó!"
"Biết rồi cha!"
.
.
.
Buổi tan học chiều tà đáng lẽ sẽ có ánh hoàng hôn mê hoặc soi rọi khắp các con phố nẻo đường, thế nhưng bây giờ trước mắt Jeonghan lại là trận mưa nặng hạt đến trắng xoá tầm nhìn.
"Ây da! Lạnh quá!"
"Ban nãy trời còn đẹp vậy mà."
"Chứ cậu không coi dự báo thời tiết hôm qua sao?"
"Đang mùa thu mà trời còn mưa như vậy, đúng là lạnh thật á."
"Nè, nè. Tớ quên mang dù mất tiêu rồi. Cho tớ đi ké được không?"
"Được chứ, lại đây."
Nhóc tỳ dựa người vào bên tường, cô đơn lạc lõng giữa dòng người có cặp có đôi, có bè có bạn cùng nhau bung dù rời đi vui vẻ trong cơn mưa nặng hạt. Tiếng thở dài khẽ khàn trong buồn bã, đồng tử xanh ngọc trông ngóng cơn mưa kia mau tạnh đi để cậu còn được về.
Bởi cậu chàng cũng ỷ y trời đẹp mặc cho đã xem dự báo thời tiết, thế là không đem theo dù luôn. Đã vậy mấy đứa bạn thân thì có crush cả thôi, đi ké kiểu gì? Gặp thanh niên ngồi ngủ miên man dù đã hết tiết. Báo hại Jeonghan phải đứng đây một mình, run người trong cái lạnh ngắt của tiết trời mùa thu trong mưa.
Hôm nay quả là một ngày xui xẻo của cậu mà. Sáng gặp cô hồn, giờ thì mắc mưa, rõ là cậu ăn ở cũng có thất đức lắm đâu mà ông trời nỡ lòng nào hành hạ cậu như vậy.
Haizzz ... Chắc anh Wonwoo đang hạnh phúc với cô ta lắm.
Tiếng mưa chẳng tí tách reo vui, chỉ ào ào như kêu la thảm thiết, thành những vũng nước lớn cô động trên sân trường. Thiên nhiên tựa như lòng người, tựa như Jeonghan đang mệt mỏi bởi mối tình đơn phương không hồi kết này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver WonHan] Lời Yêu Qua Bức Thư
Hayran KurguTác giả: Nguyệt Lam Link truyện gốc: https://www.wattpad.com/story/251833457-aov-zata-x-laville-l%E1%BB%9Di-y%C3%AAu-qua-b%E1%BB%A9c-th%C6%B0 Tóm tắt nội dung: Nhóc tỳ Jeonghan đã luôn thích đàn anh Wonwoo từ cái nhìn đầu tiên, nhưng đã theo đuổi c...