Chương 31

65 6 0
                                    

Chuyển ngữ: Nao
Biên tập: Trần

Ngụy Lương Khanh há có thể nhịn để bị đánh một chưởng đầy nhục nhã như thế. Gã lập tức tố cáo với Cửu thiên tuế, rằng Diệp Thiên Lang giữa ban ngày ban mặt dám giết hại mệnh quan triều đình, nhất định phải lấy mạng đền mạng.

Tuy rằng con nuôi không thể bì với cháu ruột, song Ngụy Trung Hiền chẳng hề thiên vị bên nào. Trước hết, lão trách Diệp Thiên Lang hành sự lỗ mãng, tốt xấu gì cũng là quan chức kinh thành, sao có thể tùy tiện muốn giết là giết? Sau đó lại quay sang mắng Ngụy Lương Khanh làm việc tắc trách, lần đi đại mạc Tây Bắc này không những không thu hoạch được gì, còn để lạc mất bạn đồng liêu.

Ngụy Lương Khanh hãy còn tức tối lầm bầm, không chịu cúi đầu. Trái lại, Diệp Thiên Lang nhấc vạt áo quỳ một gối xuống đất, đáp: "Xưởng công dạy dỗ rất phải, Thiên Lang bằng lòng chịu phạt."

"Ôi đứa trẻ này... Mau đứng dậy đi!" Ngụy Trung Hiền tỏ vẻ định đỡ hắn dậy: "Con trở về từ cõi chết, ta ngỡ mất hóa được, chuyện này vui mừng còn chẳng kịp, phạt gì chứ?" Chất giọng the thé của Cửu thiên tuế không khác gì thái giám bình thường, nhưng tướng mạo lại nổi bật với khuôn miệng nhỏ, mũi khoằm cùng mày dài mi rậm. Dù giờ đã gần sáu mươi, trông lão vẫn chẳng có chút dấu hiệu già nua lọm khom nào. Chẳng trách năm xưa nhũ mẫu Khách thị của Minh Hy Tông vừa gặp đã phải lòng, nhất quyết muốn cùng lão "đối thực" cho bằng được.

Đỡ lấy vai Diệp Thiên Lang, dìu hắn đứng dậy, đuôi mắt hẹp dài của lão rũ xuống nhìn sang nửa người bên kia của hắn, nghe trong giọng nói đầy ôn tồn mà lại nỉ non mềm mỏng, như thể đang ngâm nga hí khúc: "Phải nỗi nhìn cánh tay này của con, khiến ta rất đau lòng..."

Cửu thiên tuế đã nói đau lòng tức là đau lòng thật sự. Lão liên tục cho tìm các quan ngự y trong cung lẫn thuật sĩ giang hồ để nối lại cánh tay cho Diệp Thiên Lang. Nhưng cánh tay hắn vốn đã bị chặt đứt quá lâu, những kẻ đến đây chẳng những lực bất tòng tâm mà còn bảo rằng, có là Hoa Đà tái thế e rằng cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mà thôi.

Sau bao ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một thợ thủ công có tay nghề điêu luyện bậc nhất Đại Minh, nói có thể dùng sắt nguyên chất và gân bò để đúc thành một cánh tay giả, khi làm xong sẽ được gắn vào thay thế phần đã bị chặt đứt, sau đó vận chân khí để cử động. Tuy rằng không thể linh hoạt được như tay người thật, song vẫn có thể co duỗi cầm nắm, tốt hơn nhiều so với việc bị mất hẳn một cánh tay.

Thế nhưng sắt nguyên chất dễ gỉ, thép tôi lại rất nặng, tay thợ thủ công vì chuyện nguyên liệu đúc cánh tay giả mà vò đầu bứt tóc. Diệp Thiên Lang bèn đưa cho ông ta một thanh trường kiếm bén ngót, bảo rằng cứ đem nung chảy thứ này đi là được.

"Thanh... thanh kiếm này ở đâu ra thế? Đem nung như vậy, há chẳng quá uổng phí chăng?"

Khoảnh khắc kiếm tuốt khỏi vỏ, hào quang lóe lên rực sáng chói lòa. Trông kỹ lại thấy thân kiếm thấp thoáng một luồng khí ánh xanh nhàn nhạt ôn tồn, ắt hẳn đã được tôi luyện giữa chốn hội tụ linh khí trời đất. Dù đã từng thấy qua cả trăm thanh kiếm, tay thợ thủ công vẫn không khỏi sửng sốt. Ông ta tự biết bản thân đã thất lễ khi hỏi một câu thừa thãi. Vị Chỉ huy sứ này là bậc kỳ tài tuyệt thế, trong phủ đương nhiên cũng cất giữ vô số bính khí quý hiếm.

[Hoàn thành|18+] Vô Tình Vật - Kim Thập Tứ Thoa/Wei NorahNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ