chương 1: chia tay

3.2K 251 28
                                    


Chiếc cốc thủy tinh mới mua bị Daniel không thương tiếc ném thẳng vào mặt Gun, hắn né chiếc cốc theo phản xạ.

"Lại nữa rồi Daniel, tôi và em lại đánh nhau nữa rồi."

"Nếu không phải vì anh thì chúng ta đâu đi đến mức này! Trong hơn một năm qua tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi không thể yêu anh được nữa!"

"Daniel, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

"Tôi không quan tâm, chúng ta kết thúc ở đây được rồi. Hợp đồng của chúng ta đã vượt quá hạn rút rồi, đáng lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên dây vào anh."

Cậu quay người rời khỏi căn hộ của hắn thật nhanh, sống cùng hắn trong hơn một năm qua đã quá đủ với cậu rồi. Cậu không thể chịu đựng được một kẻ tàn bạo như hắn, cậu về chung một nhà với hắn chỉ vì cái hợp đồng chó má đó thôi. Giờ thì nó đã hết hạn rồi, điều này đồng nghĩa cậu có thể thoát khỏi hắn.

"Tôi đã bảo đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi Daniel."

Từ phía sau Gun áp sát cả thân thể hắn vào lưng cậu, nói với chất giọng trầm đặc do hút thuốc của hắn. Điều này khiến Daniel giật mình, cậu xoay người vung tay ý định đánh vào mặt hắn nhưng không thành.

Hắn bắt lấy cổ tay cậu không do dự mà bẻ trật nó.

"Agh..uh... tên khốn..!"

Cậu vung cánh tay vừa bị hắn làm trật khớp ra rồi cách xa hắn năm bước. Cậu biết cậu chơi ngu rồi, nhưng cậu không quan tâm, hiện tại làm thế nào để thoát khỏi Gun mới là điều quan trọng. Hắn ta mất trí rồi.

"Đau chứ? Đấy chỉ là mở màn thôi, cố để sống sót trong đêm nay đi."

Nói xong hắn lao đến nhắm mặt cậu mà đấm, cậu né nhanh nhất có thể tiện tay còn lại với được cái ghế phang thẳng vào đầu hắn. Gun vẫn vậy, không xi nhê dù chỉ một chút.

Một lần nữa cố gắng lao thật nhanh đến cánh cửa để thoát khỏi nơi này nhưng chưa kịp đến gần thì đầu cậu đã bị hắn tóm lấy đập mạnh xuống sàn.

"A...!"

Cú va chạm mạnh khiến tầm nhìn cậu chao đảo khó mà nhìn được sự vật xung quang. Cậu choáng váng cố gượng dậy, bàn tay cậu cảm nhận được thứ chất lỏng âm ấm tưới ra từ vùng trán vừa bị dập xuống.

Từ trên nhìn xuống, trước mắt hắn cậu chỉ như một con mèo nhỏ bé cố nổi loại, chống đối lại chủ nhân của nó. Một con mèo hư hỏng không biết trân trọng những gì nó đang có, đó là lí do nó cần phải được dạy dỗ lại.

"Có lẽ tôi đã quá nhân từ với em Daniel, nhưng như tôi đã nói ấy. Vừa nãy chỉ là mở màn cho vui thôi, giờ mới là chuyện chính."

Cậu đột ngột bị hắn túm cổ lôi xềnh xệch đi. Hắn thẳng tay quăng cậu lên bàn, phần hông vô tình đập trúng góc bàn tạo ra cơn đau điếng người khiến cậu tỉnh táo lại đôi chút.

Thật ngu ngốc khi tự dâng bản thân lên cho một con quái vật.

"Con mẹ anh, thả tôi ra! Chuyện của chúng ta kết thúc rồi, để tôi yên!"

[Guniel] Exit Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ