87

28 2 0
                                    

Phác Chí Huân mải miết nói hăng say một hồi, những chuyện nằm trong suy đoán đều phân tích rõ ràng ra một lượt, những khả năng có thể xảy ra đều tính qua, cứ như vậy nhất định sẽ dần tìm ra được manh mối.

Nhưng y chợt phát hiện Phác Vũ Trấn Phác đầu đến cuối chỉ chống cằm nhìn y mỉm cười, chẳng có bộ dạng gì là chăm chú lắng nghe. Phác Chí Huân bực mình nhíu mày nhìn hắn hỏi:

"Ngươi có đang nghe không đấy?"

"À... Hả?" Phác Vũ Trấn giật mình thu hồi tầm mắt, thật ra từ đầu đến cuối hắn đều mải miết ngắm Phác Chí Huân nên làm gì có câu nào lọt tai, đột nhiên bị hỏi như vậy chỉ biết gật đầu hùa theo.

"Dĩ nhiên là nghe rồi."

Phác Chí Huân hỏi: "Lúc nãy ta nói đến đâu?"

"Ngươi nói rất có lý, ta cũng nghĩ giống ngươi."

"Sao ta cảm thấy ngươi không quan tâm đến chuyện của mình chút nào vậy?"

"Có sao?" Phác Vũ Trấn lập tức cãi bay: "Ta đang rất lo lắng mà!"

Nhìn bộ dạng này của hắn còn rất ung dung, có chút nào giống lo lắng không?

Phác Chí Huân nheo mắt nhìn Phác Vũ Trấn, nhìn đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy lạnh sống lưng mới chịu thôi, nếu không phải Phác Vũ Trấn đang không khỏe y thật sự muốn đánh hắn vài cái. Phác Chí Huân đưa tay lên sờ nhẹ trán Phác Vũ Trấn, thấy nhiệt độ đã không còn nóng như lúc nãy mới thở phào một hơi.

Phác Vũ Trấn bắt lấy tay y cười cười: "Vương phi của ta còn hiệu quả hơn cả thuốc, chỉ cần có ngươi ở đây cả người ta đều thấy khỏe hẳn lên."

Đáp lại những lời ngả ngớn này của hắn Phác Chí Huân chỉ trưng duy nhất một vẻ mặt không thèm quan tâm.

Cũng chỉ có Phác Vũ Trấn ở trong hoàn cảnh này mới thản nhiên như vậy.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên quản ngục canh ở ngoài chạy vào trong thúc giục: "Vương phi, trời sắp sáng rồi người nên mau rời khỏi đây thì hơn."

Mặc dù trong lòng không muốn rời đi một chút nào nhưng cứ ở đây cũng không phải là cách, Phác Chí Huân buông Phác Vũ Trấn ra, nhặt áo khoác vừa rồi y khoác trên người hắn lên. Đột nhiên bị mất đi hơi ấm Phác Vũ Trấn không khỏi run nhẹ, tuy có tiếc nuối nhưng hắn cũng không đưa tay ra giữ Phác Chí Huân lại ủ rũ nói:

"Lần sau nếu không có gì quan trọng ngươi đừng đến đây nữa, nếu bị phát hiện rất nguy hiểm."

Sao lúc giữ y lại đây cả đêm hắn không cảm thấy nguy hiểm?

Phác Chí Huân quay lại nhìn Phác Vũ Trấn, y ngập ngừng một lúc thở dài hỏi: "Vũ Trấn, ngươi có chuyện gì giấu ta không?"

Phác Vũ Trấn bất ngờ khựng lại một lúc, sau đó mới cười gượng đáp: "Sao... sao có thể. Ta có thể giấu ngươi chuyện gì chứ?"

Bị Phác Chí Huân nhìn chằm chằm như vậy Phác Vũ Trấn không nhịn được quay mặt sang một bên né tránh, Phác Chí Huân khẽ cười, không nói một lời xoay người rời đi.

Từ lúc sổ sách được tìm thấy danh tiếng của Phác Vũ Trấn triệt để bị bôi đen, rất nhiều người chờ mong vụ án được làm rõ, có người muốn trả lại trong sạch cho hắn nhưng cũng có không ít người muốn hắn sụp đổ. Trong số những người muốn chứng kiến cảnh Phác Vũ Trấn thân bại danh liệt không thể thiếu phần của mẹ con đại phu nhân, Phác Ngạo và Phác Hiên từ khi mới bắt đầu nghe tin đã cười không ngớt miệng, ngày ngày trông mong Phác Vũ Trấn bị xử tội, mãi đến ngày hôm trước tin tức hắn tham ô, nuôi binh có ý định tạo phản được truyền ra, rốt cuộc đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

[CHAMWINK] TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ