Chương 24: Tống Á Hiên

620 47 4
                                    

Lưu Diệu Văn cúi đầu im lặng nghe Hạ Tuấn Lâm nói từ câu từ chữ, những lời này không phải Lưu Diệu Văn chưa từng nghĩ đến. Bốn năm qua hắn mỗi ngày đều tự hỏi Tống Á Hiên đang làm gì. Đến tận bây giờ hắn vẫn canh cánh tự hỏi Tống Á Hiên có gầy đi không, có ăn uống đầy đủ không, thuốc có khiến anh khổ sở không. Thế mà giây phút Tống Á Hiên chân trần bước đến che chắn trước mặt hắn, Lưu Diệu Văn vẫn không dám ngước nhìn lên để trả lời cho câu hỏi của chính mình.

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đã đi rồi, Tống Á Hiên quay người đối diện với hắn. Bàn tay gầy gò tắm dưới ánh hoàng hôn khẽ chạm lên mặt Lưu Diệu Văn, đưa đến niết bên khóe môi, muốn hắn đừng cắn chính mình. Bàn tay anh vẫn lành lạnh kể cả giữa tiết trời mùa hạ. Lưu Diệu Văn mếu máo ngước mặt lên nhìn Tống Á Hiên của hắn, phân nửa gương mặt đều chôn trong đôi tay anh. Hắn nhắm mắt, muốn cảm thụ cảm giác này thêm một chút.

"Em biết anh không muốn bọn họ đến. Nhưng em không chịu nổi."

Tống Á Hiên lắc đầu, nói rằng không trách hắn, ngón tay dịu dàng xoa đi nước mắt bên gò má Lưu Diệu Văn.

"Làm sao em biết Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường?"

Em trai trong lòng bàn tay, nghe câu hỏi muốn nói lại lưỡng lự tìm từ, rốt cuộc cũng thừa nhận với Tống Á Hiên câu chuyện anh chưa từng biết.

"Đợt phong tỏa Quảng Đông, em theo đoàn y tế đến đó. Vô tình Nghiêm ca gọi điện muốn hỏi về Hạ Tuấn Lâm vừa mới bị cách ly, cũng thay anh hỏi về em."

"Lúc ấy em đã rất muốn tìm anh, nhưng em ở trong trại y tế, càng không thể gặp anh."

Tống Á Hiên ngỡ ngàng không biết nói gì, hóa ra bọn họ đã có quãng thời gian gần nhau đến như vậy.

"Hóa ra anh và em đã có lúc cùng ngắm một vầng trăng."

Lưu Diệu Văn nắm lấy bàn tay bên má hắn càng thêm chặt.

"Em không biết phải làm sao, nên gặp anh hay không nên gặp anh. Hiện tại em cũng không biết làm sao mới tốt. Anh chỉ đường cho em đi Tống Á Hiên."

"Hai tháng này không có anh, em không biết phải tiếp tục đi thế nào."

Tống Á Hiên nhìn thấy em trai bị anh dày vò đến hai má đã chẳng còn chút thịt. Lưu Diệu Văn đã từng rất tự tin, vậy mà lại quyết tâm đầu hàng trước anh thế này. Hắn hỏi Tống Á Hiên phải làm thế nào, bản thân Tống Á Hiên cũng không có câu trả lời chính xác. 

Hai tháng qua quả thật anh đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Từ những ngày đầu tiên cố gắng điều trị tại đây, mỗi ngày gặp mặt Lưu Diệu Văn là yên bình và cũng là đau đớn trong lòng anh. Cảm giác gặp gỡ rồi chia xa khiến Tống Á Hiên càng cảm thấy chối bỏ giây phút gặp mặt. Ban đầu anh không muốn em trai nghĩ nhiều, nhưng thuốc bắt đầu giết dần nỗ lực của anh. Không thể ăn, không thể ngủ. Cho đến một ngày nọ, Tống Á Hiên không còn mở cửa gặp mặt Lưu Diệu Văn nữa.

Không phải không còn yêu hắn, mà bởi vì yêu hắn. Càng yêu, bất an trong anh càng lớn. Chi bằng chính mình đưa ra lời từ biệt, Tống Á Hiên không muốn chấp nhận rằng đến Lưu Diệu Văn cũng bỏ anh ở lại.

VĂN HIÊN  |  THA HƯƠNG  |  HE | HOÀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ