Minh Triệu đợi ông bà Nguyễn đi ra khỏi nhà, mới cẩn thận khóa cửa rồi đi lên phòng Kỳ Duyên.
Đẩy cửa vào, nàng bắt gặp một đứa nhỏ ngồi chòm hõm trên ghế, tay bấm lia lịa vào con chuột đáng thương như trút giận vào nó. Minh Triệu buổi chiều cũng đã nghĩ lại mọi việc rồi, chắc chắn là Kỳ Duyên nhìn thấy Vĩnh Khoa đưa nước cho nàng nên mới ghen tuông như vậy. Trời đất, quen nhau hai năm trời, đây là lần đầu tiên thấy cô ghen ra mặt đó nha. Mấy lần trước ghen cũng đều ghim ghim trong bụng rồi thôi.
Bây giờ sắp làm ba người ta, tự dưng cái trẻ con thêm một chút.
Nàng khoanh tay đứng ở ngoài cửa ngó vào, hắng giọng:
- Bỏ "Vợ con" cù bơ cù bất, ngồi đây chơi game, coi có được không?
Kỳ Duyên ngước lên, nhìn thấy nàng liền hoảng hồn, cởi headphone ra, tắt laptop cho nó tắt ngủm rồi đóng máy lại, lủi thủi đi lại giường ngồi.
Minh Triệu đóng cửa phòng lại, lên giường ngồi tựa vào thành giường, cách xa cô một khoảng, gác chân lên đùi cô, nhịp nhịp chân:
- Có chuyện gì nói Triệu nghe coi.
- Hông có.
Kỳ Duyên vẫn cố chấp không chịu nói, lắc đầu lia lịa.
- Giờ nói không?
-......
Vẫn im lặng, còn lén lén nhìn qua nàng, mặt mũi tối đen.
- Hức......Mấy người hông thương tui với con nữa đúng không? Mấy người bỏ mặc mẹ con tui đúng không? Hức......
Minh Triệu tra hỏi không được liền dùng nước mắt kế, khiến cô phải tự nói ra, người gì lì lợm.
Quả nhiên như vậy, chỉ mới thấy nàng khóc đã hốt hoảng, ôm lấy nàng, vỗ vỗ sau lưng nàng, sợ rằng nàng khóc sẽ ảnh hưởng tới hai mẹ con:
- Thôi đừng khóc, Triệu đánh Duyên đi, đừng khóc......đừng khóc nha. Tại.....Tại hồi sáng, lúc ra chơi, Duyên...Duyên...đi.....
Minh Triệu thấy cô cứ ấp a ấp úng nên cướp lời.
- Đi xuống lớp, gặp Khoa đưa nước cho Triệu nên giận?
*Gật gật*
Minh Triệu hậm hực đẩy cô ra, không cho cô ôm nữa, lấy cái gối gần đó ném vào người cô:
- Duyên có biết Triệu đã không nhận chai nước đó và chỉ đợi Duyên xuống đưa nước cho Triệu không?
Kỳ Duyên cúi gầm mặt, biết mình sai nhưng cảm giác lúc đó thật không dễ chịu chút nào, có ai thấy người mình yêu đang bị kẻ khác tán tỉnh mà vui đâu? Nhưng nghĩ lại mình cũng bậy thật, đáng lẽ nên dũng cảm hơn, đi vào lớp nói với cậu ta rằng nàng là người yêu của cô mới đúng chứ. Tại mình hèn nhát, tự dưng thấy có lỗi với nàng.
Minh Triệu hiểu bản tính của cô, không bao giờ muốn gây chuyện với ai, ai làm gì cũng cho qua nhưng bây giờ sắp có con rồi, đâu thể hiền lành như vậy mãi? Sau này còn phải bảo vệ con nữa chứ. Mà thôi, quên chuyện đó để sau đi, cái quan trọng là sau khi thấy cái mặt hối lỗi của Kỳ Duyên, Minh Triệu lại muốn bật cười, sao giống mấy dạng tiểu mỹ thụ vậy? Thật không hiểu tại sao nàng lại cho cô nằm trên nữa? Người như Kỳ Duyên, cho dù nàng có ép cô nằm dưới chắc cô cũng không dám cãi đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER] [TRIỆU DUYÊN] - PHỤ HUYNH TUỔI 17
FanfictionAu: Mooncaca Cover: SngDu3 (Sương) Tên fic mình không thay đổi và đã nhận được sự đồng ý của au gốc https://www.wattpad.com/story/157317232-ph%e1%bb%a5-huynh-tu%e1%bb%95i-17-s%e1%bb%a7ng