CHƯƠNG 45

165 12 0
                                    

Hai người cứ mãi nhìn nhau, tưởng trừng như chỉ còn lại cả hai ở đấy. Một người dửng dưng, một người đau đến nghẹn lời. Người trong nhà từng người lẳng lặng rời đi để lại Trân Ni và Thái Anh.

Không còn ánh nhìn nào nữa, Trân Ni mới mạnh dạng đi đến mà ôm chầm lấy Thái Anh. Thái Anh bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt cô. Bao nhiêu nước mắt bấy lâu nay kìm chế cô một lần mà khóc ra hết. Thái Anh không động, để mặt cô Hai ôm lấy mình. Vì lòng Thái Anh thực cũng chẳng khá hơn cô Hai là bao. Trái tim cậu vẫn tê dại những khi nhìn thấy cô khóc.

-"Sao lại lừa em, Thái Anh ác lắm đó đa..." Cô Hai giận lắm, thời gian qua cô đã phải khổ sở đến độ nào. Chẳng đêm nào cô có thể yên giấc. Hễ chợp mắt được một lúc là hình bóng Thái Anh lại hiện về. Rồi cô giật mình thức giấc, một mình cô giữa căn phòng lạnh lẽo. Chỉ biết bó gối mà nức nở. Không còn Thái Anh, chẳng ai bên cạnh vỗ về cô. Chỉ có màn đêm hiu hắc, càng làm tăng thêm nỗi trống trãi, cô đơn trong lòng cô Hai.

Thái Anh lạnh nhạt kéo tay cô Hai ra khỏi người mình. Thái Anh nhìn thẳng vào mắt cô Hai, ánh mắt đó chẳng còn tồn tại chút yêu thương nào nữa. Trân Ni thật hụt hẫn làm sao. - Cô Hai, cô thương một người đã chết rồi đó đa. Trân Ni sững người, Thái Anh đã từng nói với cô câu này. Bây giờ cô Hai đã có thể hiểu rồi.

- Ngày đó tôi nói bân quơ như vậy. Cô nghe hoang đường lắm phải không? Giờ đây Phác Thái Anh không còn nữa, cô thương nhớ một người đã chết để làm chi mà khổ tâm vậy cô Hai. Tôi tốn bao tâm tư để biến bản thân thành một người chết. Đáng ra bây giờ cô nên tiếp bước với cậu Thái Sơn, mới chẳng phụ lại tâm tư của tôi và cậu ta chứ?

Trân Ni có nhận ra chăng? Thái Anh cắn răng, gượng ép bản thân nói ra những lời cay nghiệt này. Dù ánh mắt có cố gian dối đánh lừa cô Hai. Nhưng từng nhịp đập con tim Thái Anh, điều ẩn chứa yêu thương vô bờ. Thái Anh có thể lừa dối bản thân, lừa dối cô Hai. Nhưng con tim sao lại biết nói dối.

- Tôi tên họ cũng là Phác Thái Anh. Nhưng tôi là 'cháu gái' của cha cô, là 'em họ' của cô. Phác Thái Anh, người thương cô bằng cả trái tim kia... đã chết thật rồi. Cô đừng lầm tưởng mà tội tôi. Thái Anh thẳng thừng mà vạch ra mối quan hệ của hai người, để chẳng ai phải khó xử.

Từng câu từ của Thái Anh chẳng khác nào là sát muối vào tim Trân Ni. Đúng thật Phác Thái Anh của bây giờ, đã không còn là Phác Thái Anh ngây dại thương cô nữa. Ngoài mĩm cười chua xót cho cái nghiệt ngã cứ kéo dài này, Trân Ni còn biết làm gì hơn đây chứ. Tình yêu đẹp đẽ là thứ ôi quá xa xỉ với cả Thái Anh và Trân Ni. Cả hai cứ mãi lẫn quẩn trong trái ngang thế này thì biết bao giờ hạnh phúc mới mĩm cười với họ.

- Những ngày tới, tôi mạng phép xin được ở lại làm khách. Phiền cô Hai rồi đa. Nói rồi Thái Anh bỏ đi mất dạng.

Khách? Thái Anh bây giờ chỉ là một vị khách thôi sao? Trân Ni thật lạ lẫm với con người Thái Anh bây giờ. -"Là em đã giết chết sự dịu dàng, ấm áp của cậu rồi sao?"

____

Đêm khuya thanh vắng, Thái Anh lại một mình ra cái lầu cạnh ao sen ngồi. Thói quen cũ dường như vẫn chưa bỏ được. Thơ thẩn được một lúc thì Thái Anh bị tiếng chị Hiền kéo về thực tại. -"Cô Thái Anh, cậu Ba bảo tôi sắc thuốc cho cô. Tui sắc rồi, cô uống cho nóng."

[COVER] [CHAENNIE] Nghiệt DuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ