Kim Taehyung gặp ác mộng, trong cơn mơ hắn thấy mình bị cái gì đó vứt bỏ, một cái đó vô cùng quan trọng trong cuộc đời của hắn. Hình ảnh Jeon Jungkook mờ ảo hiện ra trước mắt, hắn hạnh phúc chạy tới muốn ôm chằm lấy em, nhưng không thể. Cơ thể em như làn sương hiện ra rồi lại chìm dần vào bóng tối u buồn. Trước khi lùi về sau bóng tối, em còn cười ôn thuận, một nụ cười chứa nhiều nỗi khát khao muốn được hạnh phúc, một đời trọn vẹn nhưng không thành. Em khóc, ánh mắt trở nên vô hồn uất hận nhìn lấy hắn, rồi lùi xa vòng tay Kim Taehyung không quyến luyến nhìn lại dù chỉ một lần.
Hắn choàng tỉnh giấc, trong cơn mộng để lại cho Kim Taehyung sự sợ hãi tột độ, hắn gọi Jeon Jungkook thật to, nhìn xung quanh không thấy em đâu, đồ đạc cũng biến mất hết, dư âm của sự sợ hãi khiến hắn phải lật tung cả cái khách sạn để tìm em.
Kim Taehyung cứ chạy, cứ gọi tên em, nhiều người thấy Kim Taehyung hỗn loạn cứ ngỡ hắn còn mớ ngủ.
Cuối cùng, Kim Taehyung chạy tới phòng Min Yoongi mục đích để tìm Park Jimin, hắn tới nơi liền đập tay gõ cửa liên hồi, hai người kia đang nướng ngon lành bỗng bị tên điên phá rối.
"Gì- ơ? Kim Taehyung anh ở đây làm gì? Jungkookie đâu, cậu ấy không ở với anh à?" Park Jimin lơ mơ không thấy Jungkook liền giật gân hỏi nhiều.
Min Yoongi bị sự hỗn loạn trước cửa mà quấy nhiễu giấc ngủ ngon, không nhịn được mà ngồi dậy tới phía Park Jimin, anh nhẹ nhàng ôm lấy ý từ đằng sau, cằm đặt lên vai Park Jimin mà hít lấy hít để không khí buổi sáng.
"Mày làm sao đấy, vẻ mặt hoảng hốt đấy là sao?"
"Jeon-Jeon Jungkook... haiz!" Kim Taehyung cứ ngập ngừng.
"Là có chuyện gì, anh làm gì bạn của tôi rồi đúng không?!" Park Jimin khoanh tay trước ngực nhận thấy điều gì đó không ổn, y cau mày nhăn nhó.
Kim Taehyung phát điên mất, ý định qua hỏi xem họ có thấy Jeon Jungkook ở đâu không liền lập tức vụt tắt, khuôn mặt hắn trở nên hoang dại, tay không chủ động được mà vò đầu bứt tóc. Hai người đứng phía đối diện nhìn nhau, họ nhíu mắt nhún vai thật tình không biết là có chuyện gì xảy ra.
Min Yoongi và Park Jimin nhìn theo bóng lưng hấp tấp của hắn rời đi. Miệng luyên thuyên gọi cái tên Jeon Jungkook liên tục trong khoảng không im lặng.
Nhận được cuộc gọi nhỡ từ Kang Yeonji, hắn bất giác run rẫy gọi lại, trong lòng chỉ mong mọi chuyện đều ổn, nhưng tiếc rằng, phía đầu dây bên kia cũng là một giọng nói sợ hãi và nặng nề.
Theo lời thúc giục Kim Taehyung phải rời khỏi đây để về nhà, trên đường về lòng đầy bất an, miệng cứ cáu cáu lấy móng tay dần làm nó trở nên xướt mẻ trầy trụa, tâm tình hắn chưa bao giờ không ổn như lúc này. Quá khứ không vui cũng vì em, Kim Taehyung hắn không muốn quá khứ bị lặp lại lần nào nữa.
Về đến nhà, chỉ thấy Kang Yeonji đứng trước cửa với dáng vẻ bồn chồn không yên. Kim Taehyung chạy ào xuống xe, không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức xông vào nhà lục tìm em.
"Jeon Jungkook, em ấy đi rồi. Cậu đừng tìm nữa" Kang Yeonji ngập ngừng nói.
Kim Taehyung như trợn trắng con ngươi, hắn như bọc tiết sự hãi hùng tột độ, hắn đâu muốn em rời xa hắn, hắn chỉ muốn em mãi ngoan ngoãn bên cạnh hắn thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
• Taekook • Promesse 𝐃𝐑𝐎𝐏
FanfictionBé con thật hư, anh phạt em, sau này không tìm thấy anh nữa nhé? 26.12.22 #1 fanfictaekook
