36.

2.9K 361 33
                                    

Kết quả được bác sĩ chẩn đoán là gãy cánh tay phải nhưng không được chữa trị kịp thời nên bị nhiễm trùng rồi lên cơn sốt, rất may mắn hắn không bị chảy máu trong, mọi thứ cũng dễ dàng hơn một chút. Cùng với đó Soobin bị các vết thương ngoài khá nặng, từ mặt cho đến toàn thân, cổ chân cổ tay tụ máu lại do bị trói. Bác sĩ giải thích trong khoảng lúc bị bạo hành chắc chắn Soobin đã bảo vệ những bộ phận quan trọng trong cơ thế nên không có bị ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn bị nhiều việc thương ngoài hơn và có vài vết để lại sẹo cũng là điều không tránh khỏi. 

Yeonjun vừa nghe vừa run bần bật vừa vì tức giận, vừa vì đau lòng. Anh quay trở lại phòng bệnh của Soobin, khẽ khàng đóng cửa lại và thở dài một hơi. Yeonjun đã đưa Soobin đến phòng bệnh tốt nhất, chọn dịch vụ tốt nhất trong bệnh viện này cho hắn, hy vọng Soobin sẽ cảm thấy thoải mái. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho hắn, cho dù tự Yeonjun biết sẽ chẳng bao giờ anh có thể bù đắp hết nổi.

Beomgyu và Taehyun đã được anh đưa về nhà chúng rồi, hai đứa nhỏ đã trải qua những giờ đồng hồ không hề dễ dàng gì. Taehyun bị thương một chút ở mu bàn tay, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, cậu vẫn ổn.

Chỉ còn lại Yeonjun một mình với Soobin, anh ngồi bên giường bệnh của hắn. Yeonjun khe khẽ sờ khuôn mặt bị băng bó kín mít của hắn. Anh ước gì mình đã nghĩ tới chuyện này sớm hơn, nghĩ tới chuyện những kẻ đó vẫn còn nuôi tâm địa xấu xa và chỉ cần có cơ hội chúng sẽ khiến cho anh phải khốn khổ, hiện tại thì không chỉ Yeonjun khốn khổ đâu, người nặng nề nhất là Soobin đang bất tỉnh đây này.

Yeonjun đột nhiên nhận ra, bản thân chỉ mang đến sự xui xẻo. Cha chết, mẹ chết, đứa em chưa từng gặp mặt cũng chết, một thân một mình không ai bên cạnh, cho đến bây giờ gặp được hắn, rốt cuộc vì sự bất cẩn mà chẳng thể bảo vệ chu toàn. Có vẻ như ông trời không muốn cho anh được yên ổn, chỉ cần là những người anh trân quý thì đều lần lượt gặp nạn.

Nhìn lớp bột thạch cao dày cộp ở cánh tay, Yeonjun xót xa kinh khủng. Bác sĩ nói chỉ cần muộn chút nữa thôi thì vết thương sẽ nhiễm trùng nặng hơn và bị chảy máu trong, đến lúc ấy mọi chuyện đã quá muộn. Nghĩ tới việc Soobin đứng giữa ranh giới mong manh của sinh và tử, anh không khỏi lạnh gáy.

Họ bảo anh rằng Soobin sẽ sớm tỉnh lại thôi khi mà cơn sốt thuyên giảm, chỉ 2 - 3 tiếng. Yeonjun hy vọng hắn tỉnh lại càng sớm càng tốt, Soobin cứ ngủ mãi thế này... thực sự không tốt chút nào.

Yeonjun ở lại bên cạnh hắn, anh mệt mỏi mà không dám nhắm mắt lại, Yeonjun không ngủ cả đêm qua rồi, đêm nay dự cũng sẽ là một đêm thao thức. Yeonjun có thể ngủ vì ở đây có sofa mà nhưng anh sợ trong lúc mình ngủ, Soobin sẽ tỉnh dậy. Thế nên anh cố gắng hết sức để giữ cho bản thân tỉnh táo. Mặc dù là một ma cà rồng, vốn dĩ thức đêm vài hôm cũng chả thành vấn đề nhưng vì đã quen với sinh hoạt của con người, Yeonjun khó khăn lắm mới chống cự lại được cơn buồn ngủ cứ khiến cho hai mắt của anh díp lại.

Rạng sáng ngày hôm sau, Yeonjun trong trạng thái lờ đờ nửa tỉnh nửa mơ trông chừng Soobin. Chuẩn bị gục đến nơi rồi mà trong một tích tắc, ngón tay Soobin giật nhẹ một cái, Yeonjun dù đang rất buồn ngủ mà vẫn may mắn nhìn thấy. Anh bật dậy nhấn chuông gọi bác sĩ tới. 

[Soojun] - Răng nanh nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ