55.

2.7K 301 50
                                    

Buổi tối Soobin và Yeonjun thay đồ rồi đi ra khu phố mà Beomgyu đã gửi địa chỉ. Ở đây đang có một hội chợ cuối tuần rất lớn, người người ra vào tấp nập. Hắn vừa nhìn qua một cái là biết hôm nay không về sớm được rồi.

"Đi, đi tìm chỗ ăn đã. Có thực mới vực được đạo." Yeonjun nắm tay Soobin kéo hắn đi.

Anh từ lúc mới đặt chân đến là đã tăm tia được rất nhiều quán ngon rồi, mấy quán ăn đường phố Yeonjun ít khi ra lắm, có khi số lần ra trong suốt khoảng thời gian ở thế giới này cũng chỉ đếm bằng đầu ngón tay thôi.

Yeonjun gọi một lần rất nhiều đồ, anh đã đói lắm rồi. Cả sáng nay Yeonjun không ăn được gì mấy, anh bận làm thru tục xuất viện cho hắn mà. Soobin thì đỡ hơn, hắn không đói nên cũng không ăn nhiều, phần lớn đều là ngắm Yeonjun ăn thôi. 

"Ăn từ từ thôi không nghẹn, em không giành đồ ăn của bé đâu mà lo." Hắn xoa đầu anh, lấy giấy lau miệng dính nước sốt cho Yeonjun.

"Có lo cái đó đâu, tại anh đói í, có ăn gì cả sáng đâu mà. Em ăn đi, hay không thích ăn mấy cái này hả? Anh đi mua cái khác cho em nhá?"

"Không cần đâu, em ăn cái này được mà. Sáng nay em nói bé ăn rồi mà bé không nghe lời em gì cả."

"Thì có xíu thôi mà, đằng nào chả ăn bù." Yeonjun bĩu môi xiên một miếng tôm cho vào miệng nhai.

Phần thức ăn khá nhanh thôi đã được hai người giải quyết xong xuôi. Sau đó thì cuộc vui mới chính thức bắt đầu.

Để khởi động nhẹ nhàng cho một buổi tối, cả hai đưa nhau vào nhà ma để đi chơi. Đều là đàn ông với nhau cả, một kẻ là ma cà rồng, bao nhiêu loại ma mãnh trên đời cũng nhìn thấy hết rồi, một người chẳng còn chuyện gì là chưa trải qua nữa thế nên bọn họ cứ thế mà xông vào.

Bởi vì không hề sợ hãi thế nên họ đi để bình phẩm về cái nhà ma này.

"Nhìn này, chỗ này có phải giả quá rồi không? Trông nó cứ thế nào..." Yeonjun chỉ vào một đống xương vụn ở dưới đất.

Anh cúi xuống nhặt một cục xương lên ngắm nghía thử rồi hừ một tiếng thả nó về chỗ cũ: "Giả lắm, xương gì mà bóng loáng như đánh xi."

"Thì đây là đạo cụ mà bé, xương thật thì có mà chỗ này lên đồn từ lâu rồi." Hắn phì cười nắm tay kéo anh lại phía mình cùng với Yeonjun đi tiếp.

Dọc con đường bên trong nhà ma lủng lẳng các đạo cụ nhằm khiến cho người ta ghê rợn, cứ chốc chốc là lại thấy vài tiếng hét thất thanh vang lên. Yeonjun nhún vai bày tỏ bất lực, anh không dám bình luận gì cả vì không thấu hiểu được nỗi sợ của họ. 

"Răng nanh nhỏ, hay là bé giả vờ sợ sệt chút đi để cho em có cảm giác của một người bạn trai." Hắn nói thầm với anh.

"Khùng. Anh giả vờ không nổi ấy em có hiểu không? Nghĩ gì mà kêu anh đi sợ mấy cái này không biết. Hoặc là em giả vờ đi, anh cũng muốn có cảm giác thành tựu của một nam tử hán."

"Anh lật kèo được thì em giả vờ sợ cho anh xem." 

Yeonjun trừng mắt đá vào chân hắn một cái rồi dậm chân đi về phía trước. Soobin nhịn cơn buồn cười của mình lại vội vã đuổi theo người yêu nhỏ.

[Soojun] - Răng nanh nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ