20

100 13 0
                                    


Cái bịn rịn của buổi chia tay khiến tâm tình Chính Quốc chẳng tốt được tí nào. Trời hôm nay có chút u ám, bên ngoài lất phất mấy hạt mưa bay đọng lại trên mái tóc tơ mềm. Vườn sau vắng vẻ lại có bóng dáng một lớn một nhỏ êm đềm đứng đối diện nhau. Chính Quốc hai mắt to tròn hướng nhìn người đàn ông cương nghị, âm giọng trầm đục đậm chất Hà Nội khẽ khàng nhưng đầy lưu luyến

"Quốc, anh về Hà Nội nhé!"

"Dạ, anh đi đường mạnh giỏi!"

Chính Quốc rũ mắt. Cậu thấy sống mũi cay cay, một chút nghẹn ngào đọng lại nơi cổ họng chẳng thể nói thành lời. Tại Hưởng về Hà Nội cũng chẳng biết bao giờ sẽ trở lại. Mà có trở lại hay không cũng chẳng biết. Cái xứ Cần Thơ phù sa bám chân thế này, liệu có đủ khiến một công tử Hà thành như anh nhớ đến, nhớ đến một người nhỏ bé cùng anh phơi trà giữa những buổi trưa hè ngắn ngủi.  

Chính Quốc càng nghĩ càng thấy mi mắt mình xám xịt, nước mắt cũng ứa ra đến đỏ hoe. Tại Hưởng nghe tiếng hối thúc ở ngoài nhà chính. Chí Mẫn từ lâu đã xong xuôi tư trang lẫn hành lý mà gọi vọng vào.

"Hưởng ơi, đi nhanh để còn kịp đi đường!"

Tại Hưởng hít sâu một hơi, hương trà trên người Chính Quốc vẫn còn thoang thoảng khiến anh mê đắm. Vội vã lấy trong túi ra chiếc khăn mỏng, anh cầm lấy bàn tay đang siết chặt, cẩn thận đặt vào mà dặn dò

"Cái này... anh gửi cho em. Đợi anh, anh sẽ vô lại Sài Gòn rồi xuống đây tìm em. Đợi anh nhé!"

Chính Quốc không tin vào mắt mình. Khăn tay là vật đính ước, gửi lại thế này chẳng phải là một lời thề hẹn hay sao. Chính Quốc lần đầu chạm đến ái tình, lời hứa của người đàn ông rất nhanh khiến cậu cảm động mà ướt đẫm mi mắt. Tại Hưởng chạm tay lên gò má non mềm của thiếu niên chỉ mới qua tuổi trăng tròn, ánh mắt nhu tình khẽ đặt lên vầng trán cái hôn vụn dại mà nhắc lại

"Đợi anh nhé, Quốc!"

Chiếc xế hộp đắt tiền lăn bánh trên con đường làng, mang theo một mảnh chân tình chỉ mới vừa chớm nở trong buổi sớm mai. Chính Quốc lẳng lặng nhìn theo đến khi bóng xe khuất xa sau lũy tre làng, khăn tay cũng được cậu cẩn thận mà áp vào lòng. 

"Hưởng, em đợi anh!"

...

Doãn Kỳ chậm rãi tiến đến bên cạnh Chính Quốc, nhìn thấy em mình cứ ngây ngẩn nhìn lên bầu trời đêm đã dần đen mịt khi ánh trăng đã e ấp sau đám mây mờ, nhỏ giọng

"Quốc, em chưa ngủ sao?"

Chính Quốc nghe giọng liền giật thót mà đem khăn tay bỏ vào túi áo. Khóe mi ướt nước bị cậu vội vã lau đi mà ấp úng

"À, em...em chưa buồn ngủ. Anh ba ngủ trước đi!"

Doãn Kỳ có chút bất ngờ khi trông thấy khóe mắt đo đỏ của đứa em út anh yêu thương nhất. Đáy lòng cũng vì đó mà nhộn nhạo theo. Chính Quốc tươi tắn mọi ngày của anh đâu mất rồi? 

hogi _ tình lệ xứ đoàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ