Chương 71: Tôi có thể làm cái gì?

178 3 0
                                    

Họ cách thôn rất xa, Trần Tê nghe thấy tiếng nước chảy, kèm theo một âm thanh nhỏ bị bóp nghẹt từ mặt đất. Phía trước hình như có một lòng sông, bên kia sông là núi Hắc Sơn. Khung cảnh này quen thuộc đến khó hiểu, quen thuộc đến mức khiến da đầu cô tê dại.

  "Đây không phải là đường đi đến hang động sao?" Cô kinh ngạc nhìn người bên cạnh.

  Vệ Gia nói: "Trí nhớ của cô không tồi."

  Trần Tê gần như nguyền rủa. Nếu như anh ta tại một đêm tối mịt mù gió đạp trên mặt đất, cuộn mình trong hố sâu một đêm, anh chắc chắn vẫn sẽ khắc sâu trí nhớ! Trải nghiệm lần trước ở hang động thực sự quá khó quên, Trần Tê ghìm cương ngựa nói với Vệ Gia: "Anh mang tôi đến đây có ý gì? Tôi vừa nói tôi thích anh, anh định giết tôi sao?"

  Vệ Gia cười nói: "Cô cũng có lúc sợ."

  Anh vẫn cho ngựa đi về phía trước, chẳng mấy chốc anh đã dẫn trước một khoảng cách nhất định. Trần Tê tại chỗ hét lên: "Này, bên đó thực sự rất nguy hiểm!"

  "Cô theo sát là được rồi." Vệ Gia xoay người vẫy cô, "Còn ngẩn ngơ làm gì, đi thôi."

  Trong bóng đêm, Trần Tê nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể phân biệt được hình dáng cao gầy trên lưng ngựa, lúc này, thật kỳ quái, giờ phút này anh trùng với "Tiểu Bạch Dương trên lưng ngựa" đã làm Trần Tê tan nát cõi lòng ngay lần gặp lần đầu. Đầu óc cô nhất thời nóng lên, không kiềm chế được liền ôm bụng ngựa đi theo sau.

  Như nghe thấy động tĩnh phía sau, Vệ Gia tăng nhanh tốc độ, ngựa dưới người giương chân chạy về hướng phát ra tiếng nước. Anh cưỡi ngựa một cách hoang dã, anh ta không có quy tắc như Trần Tê đã học, cũng không biết thuật ngữ "đập sóng" và "dập sóng". Trần Tê nghe Vệ Gia nói rằng khi anh 5 tuổi, lần đầu tiên anh ấy trèo lên lưng ngựa của gia đình và học cách cưỡi ngựa như vậy, anh ấy thậm chí còn không sử dụng yên trong một thời gian dài . Lại nói, anh lớn lên trên lưng ngựa, theo lời của một huấn luyện viên cưỡi ngựa, người như vậy thường có "cảm giác ngựa" tốt hơn. Nhưng trong ấn tượng của Trần Tê, Vệ Gia hoặc cưỡi ngựa và chậm rãi đi theo du khách, hoặc dắt ngựa, cho nó ăn và chữa bệnh cho ngựa. Đây là lần đầu tiên Trần Tê nhìn thấy anh ta phi nước đại một cách tự do, cô biết rằng ngày mai Xuyên Tử sẽ không thể thắng được anh.

Họ đi một con đường xuyên qua bụi rậm hoang vắng và bãi sông rộng hơn trong trí nhớ, cỏ cao và hoa mã lan trên bãi đều vàng và thấp. Vệ Gia thỉnh thoảng quay lại nhìn Trần Tê, thấy cô có thể đi theo mình một cách dễ dàng, vì vậy anh ấy đã buông bỏ những lo lắng của mình. Điều kỳ lạ là Trần Tê có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vang vọng của dòng sông ngầm gần đó, nhưng cô lại hết lòng đi theo con đường của Vệ Gia, băng qua khu vực đầy ổ gà mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, thuận lợi đến bờ sông.

  Bây giờ đang là mùa khô, lòng sông đã bị thu hẹp nhiều. Khu vực xung quanh là sương mù, mặt sông được bao phủ bởi không khí trắng xóa dày đặc, giống như một dải ngân hà mỏng manh treo ngược trên mặt nước. Cảnh tượng trước mắt làm Trần Tê kinh ngạc. Cô hỏi, "Ở đây chẳng lẽ có suối nước nóng?"

MẬT NGỌT ĐẦU KIM - Tân Di Ổ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ