Có gì đau đớn hơn cả cái chết?
Katsuki nhìn tờ giấy trắng trước mặt rồi lại nhìn dòng chữ đen nổi bật trên bức tường trắng. Tay gã bị còng lại bởi dây xích bạc, dưới lớp mặt nạ sắt phủ kín bởi gai nhọn gã khó khăn mở miệng thở dài một tiếng. Gã là tù nhân đã trải qua hơn mười nghìn bài kiểm tra như thế này trong suốt mười năm ròng bị đày đoạ, đây là câu hỏi duy nhất Katsuki không trả lời được. Gã chỉ nhìn dòng chữ đó chăm chăm và im lặng.
Một dòng điện chạy qua chiếc xích bạc khiến Katsuki co người ngã xuống đất, gã trợn mắt há miệng nhưng không ai nghe được tiếng gào thét chỉ có tiếng lách tách của điện từ. Katsuki không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu gã chịu hình phạt này, càng không nhớ tại sao gã vẫn chưa thể quen được với sự đau đớn tột cùng này. Gã chỉ biết gã xứng đáng với điều này, với hình phạt này.
Với sự đày đoạ khôn nguôi này.
Gã bị đày ra khỏi bức tường mười năm trước.
Khi ấy gã vẫn chỉ mười bốn tuổi, ngông ngênh, ngạo nghễ. Katsuki hiểu rõ chuyện gã làm đã đi quá xa so với chuyện một thằng nhóc mười bốn tuổi nên làm, gã cắn vào cổ của Omega đó. Một Omega mà gã yêu sâu đậm, kể cả là bây giờ, gã vẫn nhớ như in hình dáng của người đó. Gã vẫn nhớ khi cảnh sát kéo Katsuki ra khỏi người Omega nhỏ, gã đã vùng vằng, điên cuồng gào thét mặc cho Omega kia khóc lóc trong sợ hãi. Mãi đến giờ phút này, Katsuki vẫn còn nhớ như in cảm giác nhẹ nhõm khi toà án quyết định đẩy gã ra khỏi bức tường. Cảm giác gã có thể trốn chạy khỏi người gã yêu nhất và gánh chịu hậu quả mà gã đã gây ra một mình.
Gã phải đeo chiếc mặt nạ sắt ghim đinh nhọn cả đời. Nó bao phủ miệng và mũi của Katsuki khiến việc thở cũng vô cùng khó khăn.
Gã không thể có con nữa, việc này khiến pheromone của Katsuki thay đổi. Từ mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ sang mùi gỗ cháy - thứ chỉ dễ chịu khi thoáng qua.
Dòng điện vừa ngắt, Katsuki mềm nhũn mà trợn mắt thở gấp. Không phải gã không biết câu trả lời, từ hơn mười năm trước gã đã biết rõ rồi nhưng gã không viết ra được. Điều đó khiến gã buồn phiền hơn bất cứ thứ gì khác. Katsuki được lôi ra khỏi phòng tra tấn, rồi bị vứt ở ven đường như một bịch rác nhưng gã chẳng còn sức đứng dậy nữa. Mọi thứ lờ mờ, đầu gã thì đau, cả cơ thể rã rời như thể đi mượn. Katsuki nhắm mắt, gã thở hắt một hơi rồi lại im lặng. Lạnh thật đấy, buốt đến tận óc của gã. Katsuki không thích trời lạnh, nhưng ngay lúc này gã còn chẳng còn sức để sử dụng quirk của gã để sưởi ấm bản thân. Gã như một tên vô năng, nằm đó chờ đợi cái chết đang kéo đến. Chỉ tiếc rằng,
Katsuki không thể chết.
Bất kể tù nhân nào bị đày đến nơi này đều có khả năng bất tử. Nói là bất tử nhưng họ vẫn có thể được hành hình bằng nhiều cách, họ có thể chết nhưng sẽ không bao giờ chết như họ mong muốn. Katsuki không ngoại lệ, gã không thể chết lạnh, không thể chết đói, không thể chết vì bị thương nhưng có thể chết khi bị hành hình. Như bao tù nhân khác, gã bị xiềng xích bao bọc lấy cổ chân và cổ tay nhưng điều này không thể cản Katsuki sử dụng quirk. Gã có thể chống đối lại với bọn cai ngục, đổi lại là mười tiếng trong buồng giam trắng toát và dòng chữ đen phủ kín tường.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Bakudeku || walls
Fanfictionauthor: Chất ABO. Bakugo Katsuki X Midoriya Izuku Tenya Iida x Shoto Todoroki Kirishima Eijirou x Kaminari Denki ."quá khứ dù đã qua nhưng có một vài điều không đáng để được tha thứ". Izuku, rốt cuộc em đã dành ra bao nhiêu lâu để tìm cách xuyên qua...