Cực Bắc Chi Địa rộng lớn vô ngần, muốn cứu toàn bộ tu sĩ mắc nạn ra thật sự rất khó.Tu sĩ nhân tộc lấy rừng rậm Mai Sa làm đại bản doanh, không ngừng di chuyển các tu sĩ tới Sung Châu, sau đó sẽ đưa ra ngoài. Bọn họ vừa phải sơ tán phàm nhân và tu sĩ, vừa phải vào Cực Bắc Chi Địa tìm những người bị thương, bận rộn vô cùng.
Thế nhân đều biết Cực Bắc Chi Địa giáp giới với Sung Châu, láng giềng với Ma Vực, nhưng cách một cái Ma Vực chính là Thập Tam hải vô biên vô hạn.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt biển, gợn nước sóng sánh, nhìn rất thanh thản và yên bình.
Thập Tam hải là vùng biển thuộc Yêu cảnh giáp với Ma Vực. Nước biển mênh mông ẩn giấu vô số yêu thú tàn bạo, nước biển xanh trong dập dềnh theo gió mát, từng vòng gợn sóng dạt vào ven bờ. Những gợn sóng này rất nhẹ, vậy nên không ai chú ý tới.
Khi gợn sóng đã dạt tới ranh giới giữa Thập Tam hải và Ma Vực thì có tiếng nước vang lên, cát trên bờ biển lún xuống một vết rất nông. Đó là một dấu chân, lúc hạ xuống không một tiếng động, đến bước thứ hai thì đã không còn dấu vết gì. Giống như có một người tàng hình từ biển đi lên bờ, nó đi từng bước qua bờ cát, đi qua thủ vệ ma tu đang đả tọa tu luyện, đặt chân lên vùng đất đỏ thẫm của Ma Vực, cuối cùng đi xuyên qua một tầng kết giới đỏ máu, như nước nhập biển khơi, không ai phát hiện ra.
Trong Ma Vực vậy mà không có ai nhận thấy sự tồn tại của người này!
Khi gã chính thức đi vào Ma Vực mới hiện thân.
Áo choàng đen rộng thùng thình che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một nét cằm như khắc. Môi hắn rất mỏng, lại không có màu máu, thân thể bị áo choàng che lấp, không dừng bước chân đi thẳng vào Ma Vực.
Người này đi nhìn tưởng rất chậm, nhưng thân hình quỷ dị, thân thể hóa thành hư ảnh, mỗi lần xuất hiện đều cách chỗ cũ vài trăm thước.
Trong Yêu cảnh, yêu tôn xinh đẹp lười biếng tựa lên bảo tọa, ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve môi, nhìn về phía yêu thú hình người quỳ trên mặt đất. Giọng Âm Cơ khàn khàn gợi cảm, ả cười khanh khách cất lời hỏi: "Thật sự đã đi rồi?"
Yêu thú quỳ trên mặt đất cúi đầu, hận không thể vùi đầu vào trong đất. Gã không dám nhìn Âm Cơ đang ngồi trên bảo tọa, nhưng trong mắt lại xen lẫn vẻ hận thù, giọng chua xót nói: "Bẩm báo Yêu tôn, hải chủ đã đi."
Âm Cơ lại hỏi: "Bao lâu mới có thể mang hai tiểu tử nhân tộc kia về?"
Yêu thú kiên định nói: "Hải chủ có nói, từ Đệ Nhất hải tới Cực Bắc Chi Địa mất một ngày; tìm được hai nhân loại kia ở Cực Bắc Chi Địa chỉ cần ba ngày; đưa bọn họ về chỉ cần trong chớp mắt. Vậy nên tổng cộng năm ngày."
Trên biển Phong Thần, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu không biết một vị Yêu tôn đứng đầu đã vượt qua Thập Tam hải, sắp tiến vào Cực Bắc Chi Địa. Bọn họ tìm tòi trong động một hồi, sau đó dễ dàng bay khỏi động sâu không thấy đáy.
Lạc Tiệm Thanh hiện giờ đã đạt tới Xuất Khiếu trung kỳ, vượt xa Kim Đan trung kỳ đời trước, huống hồ y còn không bị thương nghiêm trọng, rời khỏi động dễ như trở bàn tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
RandomTác giả: Mạc Thần Hoan Số chương: 150c + 14PN Tình trạng: Hoàn •••• Editor: Fun, Quy Linh Cao, Qiaowei, Sói Beta: Anne, Con mèo ngậm cá chạy loăng quăng Cre: fundranix.wordpress.com