Mai Sa là rừng rậm cực kỳ rộng lớn nằm giữa Sung Châu và Cực Bắc Chi Địa. Cây cối trong rừng cao lớn rậm rạp, tán cây đan lại với nhau che kín cả bầu trời chẳng lọt một kẽ nắng. Một mảnh rừng to lớn là thế nhưng chỉ có một loại cây sinh trưởng được, tên gọi Ly Hận. Ly Hận mộc cắm rễ sâu trong đất, thân cây trụi lủi vươn thẳng lên trời, vỏ cây già cỗi, nhưng trên đỉnh lại rậm rạp tán lá, che phủ trăng trời.Rừng Mai Sa là nơi trọng yếu của nhân tộc, hàng năm nhân tộc đều cử một đại năng Độ Kiếp kỳ thậm chí là Đại Thừa kỳ đến xem xét tình hình không để xảy ra việc gì bất thường. Nguyên nhân là do cánh rừng này có vai trò là lá chắn bão cát từ Cực Bắc Chi Địa thổi tới. Ly Hận mộc lợi dụng cát đá để hấp thu dinh dưỡng sinh sôi ngày càng nhiều, mật độ cây trong rừng rất dày cách, mỗi cây cách nhau chưa đến ba thước.
Đi vào đây, tốc độ Lạc Tiệm Thanh giảm đi rất nhiều, trong rừng không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng bản thân Ly Hận mộc là một loại yêu vật mê hoặc lòng người, chỉ cần tu sĩ không có ý chí kiên định đi vào sẽ bị mùi hương của nó hấp dẫn, trở nên mê muội.
Một gốc cây Ly Hận mộc chỉ có thể làm phàm nhân mơ màng trong chốc lát, không có tác hại gì. Nhưng ngàn vạn Ly Hận mộc thì sao? Cả một rừng Ly Hận mộc thì sẽ thế nào? Vậy liền có thể mê hoặc cả người tu chân!
"Nghe Ngọc Thanh Tử sư bá nói, sư phụ tới Cực Bắc Chi Địa khi mới Kim Đan kỳ." Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng băng khỏi rừng, còn hiếu kỳ hỏi: "Khi người đi ngang đây có thấy gì khác thường không?"
Cho dù tu vi đang bị áp chế thì cảnh giới và ý chí của Tiệm Thanh không bị ảnh hưởng chút nào. Từ lúc bước vào rừng Mai Sa này y vẫn chưa thấy có gì kỳ lạ, ngoại trừ có ngửi thấy mùi hương rất nhạt nhưng cũng chỉ ngửi ra vậy thôi chứ không làm y tiến vào ảo cảnh.
Huyền Linh Tử tất nhiên càng thêm ung dung, hắn bình tĩnh nói: "Khi đó vi sư nghe thấy tiếng yêu thú rít gào."
Lạc Tiệm Thanh thấy hứng thú: "Âm thanh như thế nào?"
Huyền Linh Tử nói: "Mới đầu là âm thanh của một con, không nhìn thấy thực thể chỉ nghe thấy tiếng. Vi sư không để ý đến nó, tiếp tục đi về phía trước. Càng về sau yêu thú ngày càng nhiều, đến khi ra khỏi Mai Sa thì yêu thú đã tụ lại được đội quân cả ngàn con... có điều từ đầu đến cuối đều chỉ có tiếng không thấy hình."
Lạc Tiệm Thanh cười nói: "Nếu ngươi có chút xíu sợ hãi nào thì e là âm thanh từ ảo sẽ biến thành thật."
Huyền Linh Tử từ chối cho ý kiến.
Hai người đi trong rừng Mai Sa hết mười ngày mười đêm.
Dọc đường đi, có đụng phải vài tu sĩ từ hướng thành trấn bay tới Cực Bắc Chi Địa, tu vi thấp nhất cũng đã Nguyên Anh kỳ. Song phương đối mặt, đối phương lập tức cảnh giác nhìn về phía họ, sau đó cẩn thận lui đi.
Bão cát mười năm một lần ở Cực Bắc Chi Địa đã tạm thời biến mất, tu sĩ đến đây tìm kiếm cơ duyên dĩ nhiên không ít. Lạc Tiệm Thanh không để ý nhiều đến những người này, vì y không muốn tranh đoạt gì với họ cả, mục tiêu của y rất rõ ràng: lấy di vật của Mặc Thanh tiền bối tặng cho Mặc Thu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
De TodoTác giả: Mạc Thần Hoan Số chương: 150c + 14PN Tình trạng: Hoàn •••• Editor: Fun, Quy Linh Cao, Qiaowei, Sói Beta: Anne, Con mèo ngậm cá chạy loăng quăng Cre: fundranix.wordpress.com