21

1.2K 111 7
                                    

khi tối về nhà, tôi đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn tối, ừm thì cho cả nhà. thật ra không ai thuê ai mướn, nhưng cứ coi như hai người kia may mắn cùng tần số với tôi nên được đối xử vậy đi. haizz thật hết nói nổi tôi mà, mẹ tôi mà biết tôi ở nhà nằm chảy thây mà lên đây làm siêng chăm hộ con cháu nhà người khác, có mà ngon roi no đánh với má mì.

- nấu gì đấy ?

tôi giật cả mình, chưa kịp xoay người thì phát hiện hơi thở đằng sau tai. jungkook với tư thế hơi cúi người ngang trên tầm vai tôi. tôi rụt thun cổ lại, liền không chút nhân nhượng lườm anh ấy một cái. trái với cái người gọi là jungkook trước đây, không hề có sự khinh bỉ hay ánh mắt nghiêm nghị ra vẻ khó chịu, jungkook bây giờ lại cười khà khà. tôi tự hỏi người này có bị đa nhân cách quá không đó, gần đây lại có thể thay đổi như vậy. tôi huých vai jungkook muốn nhích ra chỗ khác lấy chai tương, jungkook lại không hề buông tha, tôi nhích hai bước, jungkook lại nhích một bước.

- yahh !! anh...

jungkook nhướng mày, môi lại nhe răng thỏ cười thích thú.

- anh thế nào ?

- anh đi đánh thức junghoon đi.

- được thôi.

tôi thở phào vì người nọ cuối cùng cũng chịu đi chỗ khác, nhưng giây sau liền nghe jungkook nói vọng ra.

- yeon, junghoon nóng quá, em mau lại xem, hình như sốt mất rồi.

tôi tắt bếp lửa có món súp sườn bò đang nấu dở dang chạy vội vào trong phòng jungkook. tay đặt lên trán nhóc, thật sự sốt rồi. chắc tại vì chơi giỡn chảy mồ hôi nhiều sau đó lại ra lạnh nên nhiễm sương gió. trước mắt nên cho uống một viên hạ sốt thông thường để tạm ổn định, trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy thì jungkook lại đờ đẫn ra. quả nhiên anh ấy đang bối rối không biết làm gì. kaka cuối cùng cũng có thứ mà jeon jungkook không thể làm được.

- chỉ là sốt thông thường ở trẻ nhỏ thôi. anh không cần lo lắng quá. anh có thể giúp em đi mua thuốc cho nhóc với một số thứ cần thiết đi.

jungkook gật đầu, cầm lấy điện thoại đã ghi chú những thứ cần mua. còn tôi thì loay hoay dán miếng hạ sốt, dùng khăn ấm lau người mồ hôi cho nhóc. junghoon lim dim mở mắt nhìn, nhóc mếu máo.

- mẹ ơi, mẹ ơi. junghoon cảm thấy không ổn.

vừa nói nhóc vừa vươn cánh tay nhỏ bé của mình như muốn tôi bế lên, tôi ôm lấy nhóc, để nhóc gục đầu trên vai mình đung đưa đung đưa qua lại.

- mẹ ơi, junghoon khó chịu quá.

- được rồi, có mẹ đây, một chút sẽ hết. junghoon giỏi mà đúng không ?

tôi đành chiều theo nhóc, bây giờ nhóc chắc chắn rất cần một người để dựa dẫm. thay vì như mọi khi tôi sẽ răn đe nhóc mỗi lần gọi như thế, nhưng mà giờ thì phải xuôi theo thôi.

ấy vậy, mà nhóc lại yên thật.

- hoonie của mẹ đói không nhỉ ? mẹ đút cho con một ít đồ ăn nhé.

• imagine | jungkook | - tình yêu ở sở cảnh sát •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ