42

901 82 4
                                    

sau khi biết được câu chuyện đằng sau đó, bao nhiêu khuất mắc như được gỡ rối ra rất nhiều, tôi không cảm thấy khó chịu nữa trái lại thì cảm giác giận dữ lại tăng lên. jeon jungkook ấy hả ? thế mà lại cái gì cũng ghiếm giấu vào người, anh ấy không nói cho tôi, lại cứ im ỉm như thể làm như vậy sẽ tốt cho tôi lắm.

tôi ghét điều đó. tôi ghét cách jungkook làm như vậy với lí do muốn bảo vệ tôi.

đèn phòng cấp cứu đổi màu, móng tay của tôi không yên mà di chuyển cắm vào lòng bàn tay. bác sĩ bước ra ngoài tháo khẩu trang.

- nhiễm trùng khá nặng nhưng may mắn đã được giải quyết ổn thỏa, ca phẫu thuật đã thành công. chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy qua phòng hồi sức.

tôi thở một hơi ra thật nhẹ nhõm, trái tim đang có cảm giác xoắn lại cũng co giãn ra đôi chút.

mọi người đều biết ý mà để tôi ở lại với jungkook.

- nằm như thế vui không ? không phải anh ghét nhất là bất động như vậy hả ? vậy sao giờ anh lại im thin thít một chỗ thế đồ đáng ghét.

tôi vuốt tóc mái của jungkook, thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt.

- anh, chó chết, cái gì anh cũng chỉ biết ôm cho mình thôi, tại sao hả ? sao anh không chia sẻ với em, em không đủ để anh tin tưởng hả ? anh là cái đồ em ghét nhất trên đời.

- mau tỉnh lại đi, mọi người đang chờ anh đấy.

- hmm cả em nữa, cú đấm của em cũng đang chờ anh. kẻ ngốc.

càng nói hàng nước mắt tôi lại càng rơi. tôi nhận ra rằng, bản thân mình chưa bao giờ là quên đi người trước mặt, không phải bởi vì thời gian kia không đủ dài để lờ đi, mà là tôi yêu anh ấy, thật sự yêu. cho nên giây phút này mọi xúc cảm trong tôi liền không kiềm được, nó cứ vỡ òa ra, chảy thành những giọt nước.

một bàn tay vươn lấy má phải của tôi ngăn chặn dòng lệ cứ đua nhau chạy nhảy. đôi mắt đang híp lại vì khóc lóc của tôi thì vội mở ra. khóe môi của tôi bất giấc cong lên, nhưng nhanh chóng liền biến mất, tôi vung tay thật cao nhưng lại tốc độ hạ xuống lại không quá lớn. người kia hơi nhăn nhó một chút khiến tôi có chút hoảng. tôi quên mất anh ấy bị chấn thương vai.

- không..không sao chứ...em xin lỗi.

- không ổn rồi, vai anh đau , nó nhức quá.

- được rồi, ở yên đây đi.

tôi chưa kịp đứng dậy thì bàn tay mình bị một bàn tay khác giữ lại. tôi quay lại nhìn anh với ánh mắt cấp thiết.

- sao vậy ? anh còn đau chỗ khác sao?

- không phải vai trái, anh bị thương bên này.

tôi định thần lại. còn có hơi sức để đùa cợt tôi, quả nhiên không bị gì quá to tát. hai mắt tôi đanh lại tỏ vẻ không vui, tôi lần nữa quay lưng muốn rời đi.

- đừng đi.

- thượng sĩ jimin và trợ lí của anh sẽ chăm sóc anh.

- em biết rồi sao ?

- không biết gì cả ...

- thế sao lại khóc ...

nói đoạn tôi nhận ra bản thân vẫn đang tèm lem trước mặt jungkook. vội vã lau đi nước mắt nước mũi.

• imagine | jungkook | - tình yêu ở sở cảnh sát •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ