"nắng chiều còn vương bao nhớ nhung, người yêu thoáng qua trong giấc mộng..."
Tiếng nhạc nhẹ nhàng làm người ta thư thái, từ hồi có nhỏ Trác, quán ăn có sức sống hẳn ra.
"Mới đó mà ngóng tết rồi hay gì đó bé?"
"Tới rồi đó hả?"
Giọng Nghệ Trác được cái khỏe lại lớn, khéo đi làm ca sĩ được mất. Trí Mẫn đeo trên lưng cái sọt tre, đi lại gần Trác.
"Chị Đình đi chợ rồi hông có đây đâu."
Nghệ Trác quá quen thuộc, nằm gát cằm lên tay lẩm nhẩm lời bài hát. Thôi thì Mẫn đợi em về vậy. Tháo cái vật ở trên lưng xuống, Mẫn đưa đến khoe với Nghệ Trác.
"Xinh hông? Người ta mới cho chị đó."
Một cục bông tròn xoe màu cam ngơ ngác ngồi ở trong, nó giương đôi mắt to tròn ướt át nhìn Nghệ Trác làm nhỏ Trác bỗng cảm thấy lòng mềm xèo.
"Sờ thử hông? Nó hiền lắm, hông cắn đâu."
"Nó hông cắn mà nó đấm phải hông chị?"
Nghệ Trác sâu sắc quan ngại nhìn con mèo, gì mà cơ thịt cuồn cuộn vậy, gu nuôi mèo của Trí Mẫn ngộ quá he. Mẫn ngoe nguẩy vỗ mấy cái vào tay Trác khiến nhỏ co người né tránh.
"Chị sẽ đấm cả hai nếu có một sợi lông mèo nào xuất hiện trên quầy bếp."
Giọng nói mềm mềm mà đủ đanh đá vang lên khiến cả hai giật bắn người, Mẫn Đình mặt hằm hằm xách theo mấy túi nguyên liệu to tổ chảng đi vào. Trí Mẫn vội buông cái sọt ra mà chạy lại chỗ Đình, đón lấy mấy cái túi bự từ tay em để lên bàn bếp.
Mẫn Đình là người cầu toàn, em không muốn bất cứ sai sót gì xảy ra với mỗi món mình làm, an toàn vệ sinh thực phẩm là trên hết. Châm ngôn của Mẫn Đình xưa nay vẫn thế.
"Chị... chị cho bé mèo đi phơi nắng, nắng tốt quá trời, haha.."
Trí Mẫn cười haha giải hòa, một hai bước chân đã đặt cái sọt tre gần cửa quán, cạnh một vùng nắng sớm dịu dàng. Mẫn Đình thở hắt liếc nhìn.
"Chị lấy...con mèo ở đâu ra đó?"
Mẫn đang đứng ở cạnh cửa phủi lấy phủi để quần áo của mình, nghe em hỏi, mỉm chi trả lời.
"À, bác Năm tặng tui đó."
"Tặng hả? Dịp gì hả chị?"
Nhỏ Trác chen vào, đúng ý chị quá rồi Trác ơi, nghe Trác hỏi mà Mẫn mừng rơn à. Đúng lúc đang có chuyện muốn thưa với em Đình.
"Thì, thì mấy bữa nữa là sinh nhật chị."
Ấp úng, tự nhiên Mẫn thấy ngại quá trời, tim đập bình bịch không có yên. Mẫn ngồi phịch xuống sờ đầu gãy cầm em mèo, cốt che đi vầng hồng hào đang kéo đến trên mặt.