Đá chống xe xuống, hứng một xô nước to từ cái vòi bên hiên, Mẫn dùng tay vọc từng nước tưới cho mấy cây bông. Cái bảng close vẫn nằm xiêu vẹo một bên, quán ăn đóng cửa mấy hôm rồi, em Đình thì không thấy tâm hơi.
Mẫn rầu rĩ, lo quá đi mất. Buổi sáng chủ nhật kia, đến quán em thì không thấy, tưởng đâu em đi chợ, mà em đi chợ lâu quá, được ba ngày rồi chưa thấy em về.
Đống tài liệu dang dỡ nửa chừng nằm rải rác trên bàn, Mẫn ngã người ra sau, xoa xoa cái hốc mắt mỏi nhừ, cận tết công việc cứ kéo đến liên miên.
Thở dài thở ngắn, làm Quỳnh Chi cũng rầu theo.
"Ẻm không trả lời tin nhắn à?"
"Ừa, thế tao mới sầu đó."
Mấy ngày trước Quỳnh Chi có nhìn thấy em kéo vali đi đâu đó, trông em có vẻ vội vã lắm. Quỳnh Chi có réo mà hình như em không nghe thấy, đi một nước à.
Trí Mẫn mỗi ngày hai cữ đều đặn chạy đến xem em đã về chưa, cuối cùng cũng chỉ ôm thất vọng quay về.
...
"Mẹ không phải vất vả thế này đâu, dù sao con gái mẹ vẫn là đầu bếp mà."
Mẫn Đình cầm củ cà rốt trên tay tỉ mỉ tỉa bông tỉa hoa vừa thao thao, mẹ Kim bật cười, chê em cứ như bà cụ ưa cằn nhằn lắm chuyện.
"Á à, thế bây giờ làm đầu bếp nên chê cơm mẹ nấu rồi phải không?"
"Con không có, chỉ là mẹ vừa mới khỏi bệnh, không nên động tay chân nhiều."
Dù Mẫn Đình nhớ những món ăn mẹ nấu đến phát khóc thì em vẫn không muốn bà phải gắng gượng xuống bếp vì em.
Buổi chiều tối vài ngày trước, tiếng chuông điện thoại cắt ngang khoảng không im lặng của Mẫn Đình, bên trong giọng ba Kim run rẩy báo cho em biết mẹ Kim bỗng nhiên ngất xỉu hiện đang nằm viện, Mẫn Đình gom vội đồ đạc hấp tấp chạy về nhà mẹ. Cũng may, mẹ Kim không có vấn đề gì nghiêm trọng.
"Mẫn Đình, con định độc thân mãi như thế à?"
Lại nữa rồi, vấn đề muôn thuở của phụ huynh Châu Á. Mẫn Đình hai mươi tám tuổi rồi, đến bà cũng sốt sắng cả lên, mà nhìn xem nó kìa, còn không buồn nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương.
"Đình?"
"Không kết hôn cũng không sao mà mẹ."
Giọng em nhỏ rí, mẹ Kim không nói thêm gì, trong không gian chỉ còn lại tiếng nước rì rào cùng tiếng mẹ Kim đảo chảo rau xào trong tay.
Gương mặt bà trở nên trầm tư, động tác trên tay cũng chậm lại.
Một khoảng rất lâu sau mới lại nghe thấy tiếng mẹ Kim vang lên.
"Thế sau này già rồi thì làm sao?"
"Ít lâu nữa con nuôi thêm hai con mèo là được."
"Thế à, thế đã có dự định chưa?"
"... dạ rồi, một con màu cam, một con màu đen."
Xưa nay phong cách nói chuyện của Mẫn Đình và mẹ Kim luôn như thế, người này nói người kia sẽ nghe ra ẩn ý trong câu.
Mẹ Kim thở phào, ít nhất cũng có dự định.