Ngoại truyện 3: Quote by Oscar

1.6K 180 28
                                    

Tên tôi là Oscar, tôi 14 tuổi và tôi là con lai Trung Úc.

Mẹ tôi là người Úc gốc Hoa từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở Úc, lúc trẻ là một blogger làm đẹp, trên Youtube có hàng chục nghìn người theo dõi, sau đó, bà thành lập thương hiệu của riêng mình, trở thành người sáng lập một hãng trang điểm địa phương ở Úc.

Năm nay bà tập trung vào Trung Quốc, hợp tác với các khách sạn lớn trong nước, cụ thể thế nào thì tôi không biết. Nhưng trong đó không thể thiếu sự kết nối của Sean.

Sean, ừm... hơi phức tạp, nhưng tôi thường giới thiệu với mọi người chú ấy là uncle của tôi.

Mấy cái danh xưng loạn xà ngầu trong nước cái gì mà cô cậu dì chú bác tôi đến giờ vẫn không hiểu, nên tôi gọi chú ấy là uncle, mặc dù chúng tôi không có quan hệ huyết thống nào cả.

Nhưng chú ấy là chồng của Yibo – uncle có quan hệ huyết thống với tôi.

Tháng 8 năm nay là kỷ niệm 15 năm ngày cưới của bố mẹ tôi. Mẹ nói muốn tổ chức một buổi lễ nhỏ, mời họ trở lại Úc để tham gia. Yibo rất sẵn lòng, nhưng Sean thì miễn cưỡng đồng ý, chú ấy luôn bận, bận chân không chạm đất, đến nỗi chú ấy chỉ thỉnh thoảng và rất vội vàng lộ diện chút xíu trên video của Yibo.

Yibo sẽ lạnh lùng phàn nàn về Sean với tôi: "Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, cũng không biết có thời gian tiêu không."

Lúc này tôi sẽ cười lăn cười bò, tôi thích xem họ cãi nhau, hai người cãi nhau từ tiếng Trung sang tiếng Anh, rồi từ tiếng Anh sang nói tục.

Dù sao thì Yibo sẽ không bao giờ cãi thắng được Sean, nhưng may mà có thể khắc chế lúc đi ngủ—— Quote by Yibo.

.

.

Ngày họ trở lại Brisbane, tôi và mẹ ra đón.

Sean và Yibo hai người đi một trước một sau, mỗi người xách theo một chiếc vali nhỏ. Khi ôm tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoảng qua trên người họ.

Hai người đàn ông trung niên tinh tế này.

"Lần này hai người ở lại bao lâu?" Ngồi trong xe, tôi háo hức quay đầu lại nhìn Yibo.

Yibo nhướng mắt liếc nhìn tôi, sau đó liếc nhìn Sean: "Chú có quyền gì đâu, xem ngày nghỉ của lãnh đạo thôi."

"Khoảng năm ngày." Sean ngước mắt nhìn tôi, cười đến mức làm tôi mất trí, "Oscar lớn hơn nhiều so với lần gặp trước rồi ha!"

Tôi và Sean đã hai năm không gặp, Yibo đầu năm nay có quay về, Sean không xin nghỉ phép được nên không đến, tôi nhớ dáng vẻ Yibo tối nào cũng ngồi trên ghế sofa để chờ gọi video, giống như một nhân viên nhỏ chờ lãnh đạo đến chỉ đạo.

Mẹ nói: "Đừng đợi nữa, lỡ hôm nay anh ấy tăng ca thì sao?"

"Tăng ca cũng sẽ nói với em, đề phòng tan ca gọi điện thoại cho em không được, ảnh sẽ phải lái xe về nhà một mình."

Chuyện này tôi nhớ rất lâu, cũng không phải cảm thấy quá cảm động, mà là quá nhàm chán.

Chuyện tình lãng mạn của một cặp nam trung niên sẽ luôn khiến người ngoài cảm thấy ngán mắc ói.

[BJYX-Trans] Love MattersNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ