13. Rời bỏ

892 25 0
                                    

Ngày trời trong xanh, Becky đi học về lạch bạch chạy thật nhanh đến nhà Freen Sarocha. Hôm nay nàng không có tiết trên lớp, cô nhớ chết đi được. Vậy nên phải ngay lập tức đi gặp nàng. Becky đứng trước cửa, gõ cửa không ai nghe thấy, cư nhiên nó hoàn toàn không khoá, Becky thầm quở, sao lại bất cẩn không chịu khoá cửa chứ!

Vừa đẩy cửa ra, Becky đi vào, cũng không thấy bóng dáng Freen đâu, Becky đành lên phòng nàng trên tầng 2 tìm thử, đến trước cửa phòng, những âm thanh kỳ lạ đến ám muội vang lên, mặt cô ngay lập tức tái đi, lấy tay che miệng lại. Có lẽ nào...

Không! Không thể nào như thế, Becky cần xác thực. Cô đánh liều vặn nắm cửa mở ra. Hình ảnh bên trong khiến cô gần như ngất lịm.

Bên trong, một nam một nữ trần truồng, thân thể che đậy dưới lớp chăn dày, cả hai đầm đìa mồ hôi, nam trên nữ dưới, quả thật không gì để diễn tả. Hai người nam nữ nhìn chằm chằm “kẻ phá đám” vừa bước vào.
Becky tức giận, mặt nổi gân xanh, gầm lớn:

“Freen Sarocha!”

Người phụ nữ gương mặt thanh tú ngẩng đầu lên xốc chăn bọc lấy thân mình, đi đến chỗ Becky đứng. Không lời giải thích, không ý lo sợ, không sự kỳ lạ.

“Muốn đến phá đám tôi?” Giọng nói dịu dàng thường nghe, nhưng lại mang điều gì đó thực thản nhiên.

Becky không hiểu chuyện quỷ gì đang xảy ra, càng không tin vào tai mắt mình.

“Freen Sarocha, chị...”

“Tôi thì sao?” Freen nhếch môi vuốt tóc ra phía sau. “Becky Armstrong, chúng ta không nên là gì của nhau.”

Becky cảm thấy nhói nhói trong ngực, khó chịu, thực muốn phát điên.

“Chị rốt cuộc là làm sao vậy?”

Freen cười nhẹ, hướng mắt đến người đàn ông trên giường.

“Honey, anh nên trở về đi, hôm nay không được vui.”

Người đàn ông kia xốc chăn lên rồi nhún vai quăng một câu đi vào nhà tắm.
“Mất hết cả hứng.”

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Freen nói vọng vào.

“Push ah, quần áo anh, em treo trên móc đồ.”

Và lại có tiếng nói vọng ra. “Được, em yêu.”

Becky giật giật môi, chuyện quái gì thế này. Freen quay sang cô híp mắt.

“Becky Armstrong, em nên về thì hơn. Cô và chồng sắp cưới còn có chuyện riêng.”

Becky tay nắm chặt thành nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường, máu tuôn chảy ra, nhưng ánh mắt của Freen lạnh lùng nhìn cô.

“Phá đám chuyện người khác, giờ em lại muốn phá luôn nhà giáo viên mình sao?”

Becky trong đời ghét nhất cảm giác bị phản bội. Lúc trước quả thực có rất nhiều thứ làm cô phân tâm suy nghĩ, nhưng bây giờ những suy nghĩ đó coi như không tồn tại. Lòng tự tôn trước giờ của Becky Armstrong cũng không thể hỏi Freen Sarocha rõ ràng hoặc là níu kéo gì đó. Đương nhiên, Becky cho qua mọi chuyện, diễn vở kịch tiếp tục cùng Freen Sarocha.
“Em xin lỗi vì đã làm phiền cô và chồng tương lai, em xin phép về trước, hẹn gặp cô ở lớp vào sáng mai.”

|EDIT| |BECKYFREEN| Nếu em vẫn còn yêu tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ