Tone down

196 23 4
                                    

Lâu rồi không gặp, mọi người nè~

---

Tone down

Word count: ~2000

"...ở đời đôi khi giọng nói quan trọng hơn lời nói gấp trăm lần. Con người ta có khả năng thể hiện tình cảm bằng giọng điệu." (Nguyễn Nhật Ánh - "Tôi là Bêtô")

---

Có một điều này ở Eddy mà không phải ai cũng để ý, là em ấy rất không thích những tiếng động lớn và đột ngột. Không thích nhất khi áp dụng cho tiếng người.

Em ấy rất khó chịu và cũng có chút... sợ? khi ai đó đột nhiên lớn giọng. Eddy rất dễ giật mình và rất hay rùng mình, và em ấy cần được chuẩn bị tinh thần trước khi đón nhận phải một cú sốc gì đó, nhỏ hay to.

Thì tất nhiên rồi, đâu phải ai cũng thích người khác lớn giọng với mình phải không nào? Nhưng chẳng hiểu sao, khi nhận ra những thay đổi trong phản ứng, nét mặt của Eddy, và thậm chí, biết được nguyên nhân đằng sau đó, làm Brett thấy trong lòng mình chùng xuống mấy bận.

Ban đầu Brett cũng chẳng để ý đến vậy, và thật ra anh cũng suýt không phát hiện ra điều nhỏ bé đó. Mãi cho đến một lần nọ, họ được gặp gỡ và cố vấn với một đạo diễn sân khấu để chuẩn bị cho tour lưu diễn một cách thật chu toàn. Khổ nỗi rằng, ông ấy tuy rất giỏi, nhưng lại là một người tính tình nóng nảy. Họ cũng hiểu được vấn đề này, vì dù gì đi nữa đây cũng đâu phải lần đầu họ gặp một người giỏi mà khắt khe đâu kia chứ. Nhưng vấn đề là cách nói chuyện và ngữ điệu của ông ấy có hơi làm người khác thấy không thoải mái.

Brett ngồi bên cạnh và gật đầu, nhủ thầm trong bụng: Đúng là lắm tài nhiều tật, và anh khéo léo lựa những lời cần phải nghe, giả điếc trước những gì không cần phải đặt nặng trong lòng. Đó là việc anh giỏi nhất mà.

Trong khoảnh khắc ấy, Brett bỗng thấy có gì đó đang giật giật bên góc áo mình. Anh nhìn xuống, và thấy những ngón tay của Eddy đang níu chặt bên áo rất nhỏ của anh, và anh giật mình ngẩng lên nhìn Eddy. Không có gì thay đổi mấy, ừ, nếu như mấy người không quen cậu ấy hơn mười năm có lẻ. Brett thấy những giọt mồ hôi, rất nhỏ, nhưng vẫn có ở đó, lấm tấm chảy xuống làn da gần tai em. Và nếu nhìn kĩ hơn một chút, sẽ thấy vai em ấy đang căng chặt, cố hết sức để không rụt người lại, và chúng đang run lên một biên độ rất nhỏ.

Chẳng buồn nghĩ ngợi gì, Brett lập tức đưa bàn tay đang chặn quyển sổ ghi chép của mình xuống dưới bàn, nắm lấy những ngón tay run rẩy của em. Anh ghì chặt và vuốt ngón trỏ mình quanh chúng, và thở phào trong lòng khi thấy những thớ cơ của em dần dần thả lỏng, một chút thôi, nhưng em có vẻ ổn hơn rồi.

Mãi tới khi họ cùng nhau về nhà, Brett thấy mình rất muốn lên tiếng hỏi chuyện ban nãy, nhưng trông Eddy cả quãng đường về cứ bất an và khó chịu thế nào. Như thể em ấy chỉ muốn dịch chuyển tức thời vào trong phòng và trùm chăn kín mít, không nói chuyện với ai vậy.

Và Eddy làm như thế thật, chỉ khác là em ấy không dịch chuyển tức thời được thôi. Nhưng khi vừa bước chân vào trong nhà, em ấy vọt thẳng lên phòng và không nói gì cả.

[Breddy|Twoset Violin] Our Worlds CollideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ