Chương 17: Có án mạng

1.5K 96 0
                                    


Bộc Minh đã gấp rút gọi điện cho phía ông chủ khách sạn Đại Thành sắp xếp đặt nguyên một dãy tầng riêng cho hoàng tử để bảo mật an ninh. Ở thị trấn này không có khách sạn nào đủ tiêu chuẩn năm sao cả, chỉ có riêng khách sạn bốn sao này là tốt nhất rồi. Dẫu vậy, khách sạn Đại Thành đã có tuổi đời lên tới trăm năm, kiến trúc của nó mang đậm nét đặc trưng cổ kính.

Từ chỗ đóng quân sát biên giới, Nam Phong trở về thị trấn Dạ Huyên vào buổi chiều. Chiếc xe Bentley đỗ lại trước cửa khách sạn, cậu khoác một chiếc áo dạ dáng dài, đeo kính mát che đi gương mặt thanh tú dễ bị nhận ra, cùng với Bộc Minh đi vào trong khách sạn.

Hai cảnh vệ không đi theo sát cậu mà chỉ đứng từ xa chậm rãi quan sát xung quanh để tránh bị chú ý. Đích thân một mình ông chủ của khách sạn đưa hoàng tử lên căn phòng tốt nhất ở trong khách sạn. Nam Phong quyết định không ghé về tòa lâu đài kia, hành lý của cậu sẽ giao Bộc Minh chuyển về đây sau.

Cậu giống như được giải thoát khỏi cục tạ trên vai mình, thảnh thơi ngã mình xuống giường. Sau một ngày dài đứng cười cười nói nói muốn nhũn chân, Nam Phong chỉ muốn ngâm mình vào bồn tắm với tinh dầu.

Bây giờ ở khách sạn rồi nên cậu khá tó mò không biết thị trấn vào buổi đêm thế nào. Nam Phong nghĩ vậy liền muốn ra bên ngoài chơi nên trời vừa sẩm tối cậu đã thay trang phục thoải mái, quần jean áo thun, khoác thêm một cái áo khoác có mũ trùm đầu rồi mang hai vệ sĩ cũng đã thay thường phục đi xuống thang máy. Vì chưa có hành lý nên lúc nãy cậu đã nhờ người ra ngoài mua mấy bộ đồ này. Nam Phong kéo khẩu trang che nửa dưới khuôn mặt của mình lại đi qua đại sảnh khách sạn.

Bọn họ không hay biết rằng có một người đàn ông đang ngồi trên bộ ghế sô pha gần đó giả vờ đọc tạp chí nhưng mắt lại lia theo bóng dáng của Nam Phong. Ông ta cầm điện thoại lên liên tục bấm nút chụp ảnh. Đợi cho tới khi hoàng tử đã đi khỏi rồi, Liêu Phù mới nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.

Nam Phong nhân dịp này đi ăn mấy món ngon ngon nên đã tra trên mạng xem quán nào tốt. Một lúc sau cậu dắt hai cảnh vệ vào một quán lẩu cừu bình dân. Bọn họ vừa vô bàn thì ngoài trời lâm râm đổ mưa. Thời tiết se se lạnh thế này ăn lẩu nóng thì còn gì bằng.

Hai cảnh vệ Tang Thừa và Mạn Đình lúc đầu không dám ngồi vào bàn với hoàng tử nhưng bị cậu dứt khoát nhấn xuống cảnh báo – "Các ngươi nên nhớ chúng ta đang đóng giả người bình thường đấy. Các ngươi không ngồi thì sẽ trông rất kỳ lạ. Ngồi đi, ăn tối với ta cho vui, một phần lẩu ở đây ta cũng chẳng ăn hết. Các ngươi cũng chưa ăn gì mà."

Nghe thế hai cảnh vệ cũng chỉ đành tuân mệnh. Thế là cả ba người cùng ăn lẩu uống rượu vui vẻ. Mấy ngày rồi cậu chưa từng cảm thấy thoải mái như thế, uống rượu giải tỏa căng thẳng đúng là phương pháp hữu hiệu.

Khi Nam Phong trở về khách sạn đã gần tám giờ tối, vậy mà Bộc Minh vẫn chưa mang hành lý của cậu về. Linh tính mách bảo có gì đó không đúng, cậu lật đật cầm điện thoại lên gọi cho Bộc Minh nhưng người bên kia lại không bắt máy. Nam Phong có chút bất an, không phải anh ta đã bị lũ ma quỷ kia làm gì rồi chứ. Cậu bèn gọi thẳng vào điện thoại của lâu đài Hoành Tước.

Gió Nam Ở Điện Hoành Tước (Đam Mỹ)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ