Chương 2

1.5K 44 2
                                    

Điều ta sợ hãi nhất cuối cùng cũng đến.

Năm nay ta vừa tròn mười lăm, đủ tuổi để thành thân. Phụ hoàng muốn ban hôn cho ta. Là con trai của Trương lăng phó, nổi tiếng ăn chơi trác táng, thường xuyên lui tới lầu xanh trêu hoa ghẹo nguyệt.

Quan trọng nhất có ai mà không biết cái tên bại hoại đó mê luyến nhan sắc của chị gái ta.

Bởi vì được phụ hoàng ưu ái, chị gái ta hành động rất tùy hứng thường xuyên nữ cải nam trang xuất cung rong chơi, quen biết rất nhiều công tử thế gia trong đó có con trai của Trương lăng phó - Trương Giao. Trương Giao lần đầu tiên gặp chị ta đã nhất kiến chung tình, theo đuổi cuồng nhiệt nhưng loại người như gã sao có thể được chị ta để mắt.

Mà Trương Giao cũng không vì chị ta từ chối mà chấp nhận cuộc hôn sự với ta. Dẫu sao nhan sắc ta tương đối bình thường so với chị gái còn kém xa.

Thế nên tin tức vừa phong thanh, gã đã lên cơn tam bành bị Trương lăng phó đánh cho mặt sưng vù, còn cấm cửa không cho gã ra ngoài.

Mấy chuyện này đều là do nữ hầu Lan Chi của ta kể lại. Ta ngồi ở bên cạnh thêu khăn uyên ương, nghe nàng thao thao bất tuyệt thay ta mắng chửi nam nhân không biết trời cao đất dày kia. Ta chẳng còn hơi sức đâu quan tâm, cái ta lo sợ là nếu như phụ hoàng thật sự đưa xuống thánh chỉ ban hôn cho ta cùng Trương Giao thì ta phải làm sao dừng cuộc hôn sự này đây?

Trước kia ta vẫn luôn trong tâm thế sẵn sàng bị bậc đế vương sắp đặt vận mệnh. Nhưng giờ thì khác, ta đã hứa với Kỳ Khương - làm thê tử của hắn. Đột nhiên ta bất giác nghĩ đến có một ngày mắt của Kỳ Khương được chữa khỏi, nhìn thấy được dung nhan như họa của chị ta hắn có còn muốn ta gả cho hắn nữa không?

Chẳng qua không cần ta hao tâm khổ tứ, chuyện kinh khủng hơn đã diễn ra rồi.

Kỳ Khương chết. Xác được đem về quốc gia an táng. Lưỡng Ban lại gửi một con tin khác cho phụ hoàng.

Tất cả mọi người đều nói với ta như vậy.

Nói bậy! Rõ ràng mấy hôm trước hắn vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt ta, giúp ta cài trâm, khen ta xinh đẹp.

Hắn muốn ta gả cho hắn.

Làm sao Kỳ Khương có thể chết bất đắc kỳ tử? Ta không tin.

Ta như người mất hồn thơ thơ thẩn thẩn đi khắp hoàng cung tìm Kỳ Khương, đi gần hết một ngày chẳng thiết ăn uống. Cuối cùng, hoàng hôn buông xuống, ta ngã quỵ trước gian phòng của hắn. Gian phòng điêu tàn lạnh lẽo không có một bóng người.

Ta vẫn nhớ như in ta thích nhất cùng hắn chơi trốn tìm. Ta đi trốn, hắn đi tìm. Kỳ Khương không nhìn thấy đường nhưng lần nào cũng tìm ra ta. Hắn nói hắn có thể cảm nhận được sự hiện diện của ta mà ta lại luôn luôn cách hắn rất gần.

Kỳ Khương, thế thì bây giờ chúng ta cách nhau bao nhiêu? Ta không biết, chàng đừng trốn nữa được không? Chàng vốn biết trời sinh ta đã ngốc nghếch, ta chỉ có một mình, ta làm sao tìm được chàng?

“Kỳ Khương, chàng xuất hiện đi đừng trốn ta nữa mà. Xem như ta cầu xin chàng.” Ta siết chặt khăn uyên ương trong tay, nước mắt lả chả rơi xuống. Ta còn chưa kịp tặng hắn tín vật định tình giữa chúng ta. Hắn không thể vô tâm như vậy, không thể tàn nhẫn bỏ ta lại một mình.

Mộng Uyên Ương Full (cổ đại, giả tưởng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ