Chương 4

1.5K 52 3
                                    

Về sau, quanh đi quẩn lại vẫn không có thánh chỉ ban hôn nào hạ xuống.

Biên cương phản loạn, các quốc gia nhỏ bé liên minh rục rịch muốn chạm tay vào chiếc bánh Đại Viễn béo bở. Cao tướng quân lại được điều lệnh dẫn quân chinh chiến sa trường, không biết ngày về.

Gần đây sức khỏe của phụ hoàng có phần sa sút vì chiến sự mà ăn ngủ không yên. Ngoại trừ quan lại triều đình ra ra vào vào dưỡng tâm điện thì nhiều nhất vẫn là thái y cùng mẫu thân và chị gái ta.

Có một ngày, Lan Chi từ bên ngoài chạy về báo với ta Trương Giao chết rồi. Gã chết vì chơi ngũ thạch tán quá liều. Từ đó bắt đầu có tin đồn nổi lên rằng ngũ công chúa có mệnh khắc phu. Thiên hạ cũng lắm chuyện nực cười, ta còn chưa gả cho Trương Giao, ngay cả giáp mặt bên ngoài cũng chưa từng vậy thì ta hại chết gã bằng cách nào?

Ta mặc kệ lời đồn lan truyền càng lúc càng khó nghe cứ ung dung tự tại sống trong thế giới của mình. Không buồn không vui, không khóc không nháo. Ta tĩnh lặng như một bức tượng gỗ. Mỗi ngày, ngồi trước khung cửa sổ chăm chú ngắm nghía chiếc trâm cài Kỳ Khương làm cho ta. Thỉnh thoảng còn nhờ Lan Chi cài lên song lại tháo xuống lau chùi cẩn thận rồi cất đi.

Ta thường xuyên dẫn Lan Chi ra ngoài dạo chơi, hái hoa bắt bướm, ta hát cho nàng nghe, múa cho nàng xem. Đây đều là chuyện ta muốn làm cùng Kỳ Khương nhưng vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nữa.

Dạo gần đây ta nghĩ mình sống rất tốt, tưởng chừng đã quên được hình bóng kia thế mà mỗi lần đi ngang nơi hắn từng ở trái tim sẽ kịch liệt nhói đau như bị người ta bóp nát.

Kỳ Khương chết, ta ôm kỉ niệm cùng hắn sống. Sống mà như chết. Nhìn như vô tâm vô phế hóa ra là tim gan nát tan.

Xuân đi hạ đến, thu về đông sang thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Ba năm không ngắn không dài nhưng đủ để trời long đất lở, thiên hạ đổi thay.

Ngũ công chúa độ tuổi trăng tròn còn bị đồn đại có mệnh khắc phu nay đã là mỹ nhân thanh cao, xuân quang diễm lệ. Mi mắt ướt át, môi mọng hồng nhuận người gặp người say.

Chẳng ngờ sau ba năm ta từ thiếu nữ rụt rè biến thành một nữ nhân say đắm lòng người. Bộ dáng lạnh lùng vô cảm của ta kết hợp với cơ thể yếu ớt, mong manh, làn da trắng ngần phát hờn vô cùng ứng với câu liễu yếu đào tơ quân tử hảo cầu.

Chị gái ta còn phải kém ba phần.

Mà ba năm này, chiến loạn biên cương cũng đã được dẹp yên. Ta nghe nói Cao tướng quân sắp sửa trở về rồi. Không lâu nữa phụ hoàng sẽ ban hôn cho y và chị gái ta. Dịp thích hợp nhất chẳng phải là yến tiệc đêm Nguyên tiêu hay sao?

Yến tiệc rất nhanh đã đến, đêm đó ta vận xiêm y màu xanh lam, hoa văn tinh tế, sống động lại không kém phần trang trọng, nhã nhặn. Trên đầu vẫn cài chiếc trâm của Kỳ Khương tặng ta trông có phần lạc quẻ với tổng thể. Nhìn chung cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết hiện giờ. Các chư vị đại thần, lẫn công tử thế gia có mặt tại đây không khỏi liếc nhìn ta vài lần.

Ta để ý thấy còn có một nam nhân trẻ tuổi, ngũ quan anh tuấn lạ lẫm không giống con dân Đại Viễn chút nào. Cặp mắt đào hoa xếch lên cứ nhìn ta mãi không rời cho dù lúc chị gái ta bước vào xiêm y hoa lệ, rực rỡ một màu đỏ tươi y cũng chỉ đưa mắt đánh giá rồi lại chuyển sự chú ý về phía ta.

Mộng Uyên Ương Full (cổ đại, giả tưởng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ