Chương 13

1.1K 40 0
                                    

Kỳ Khương dường như rất hài lòng với phản ứng của ta, hắn cong khóe môi, phất tay: “Bắt đầu đi.”

Tiếng đàn vang lên giống như một áng mây phiêu lãng mang theo tâm tư của thế gian lượn lờ quanh đại điện.

Ta nhắm mắt lại nương theo tiếng đàn mà giơ tay nhấc chân, uyển chuyển xoay vòng. Xiêm y tựa như một đóa hoa bung nở ngày xuân, đẹp đến xao xuyến lòng người.

Gương mặt ta ửng hồng, ánh mắt tràn ngập men say. Khi thì như cười khi thì như khóc. Ta không còn nhớ mình đang múa ở giữa đại điện nữa bấy giờ ta chỉ thấy một mình Kỳ Khương ngồi trên cao. Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh thuộc về quá khứ. Tỉ như Kỳ Khương đứng giữa gian phòng tối tăm, thân mặc bạch y tao nhã, thánh khiết tựa ánh trăng sáng. Hắn mân mê chiếc trâm cài trong tay nghe tiếng bước chân của ta ngay lập tức xoay người lại vui vẻ lên tiếng: “Phong Lan, nàng đến rồi.”

“Phong Lan, ta muốn nàng gả cho ta.”

“Được, đợi khi chúng ta thành hôn nàng muốn gì ta cũng đều chiều theo ý nàng.”

Lời nói của hắn vẫn còn thoang thoảng bên tai, tựa hồ mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra hôm qua mà thôi.

Kỳ Khương, rõ ràng chàng dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy cớ sao lại trở thành bộ dạng đáng sợ như bây giờ? Trong mắt của chàng chỉ có hận thù, trên tay của chàng chỉ có máu tanh.

Là ta lừa chàng hay chàng còn giỏi đóng kịch hơn?

Ta không trách chàng báo thù chỉ trách chàng báo thù đến mức đánh mất bản thân mình. Chàng không nên là người như vậy, Kỳ Khương mà Phong Lan biết là thiếu niên lương thiện nhất trên đời, đối tốt với nàng ấy nhất.

Rượu ngấm vào người cùng với tiếng đàn bủa vây khiến đầu ta đau như búa bổ. Cơ thể ta càng lúc càng nhẹ, cứ liên tục xoay gót chân đầy phiêu bồng. Trông thì giống một tiên tử lưu lạc nhân gian nhưng thực chất là hồ ly mê hoặc chúng sinh thiên hạ. Đám nam nhân này nhìn ta như sói đói thậm chí có thể giây lát nữa thôi bọn chúng sẽ lao lên xé xác ta ra thành từng mảnh.

Ta nở nụ cười giễu cợt, nước mắt chậm rãi lăn dài. Đau đớn, nhục nhã, tuyệt vọng đến cùng cực nhưng lại không thể chết.

Thu lại hết tất cả cảm xúc không nên có, ta ngước mắt nhìn hắn dùng ống tay áo mỏng tang che đi dung nhan diễm lệ từ từ bước lên nấc thang đến gần bậc đế vương. Khi chỉ còn cách nhau một cái bàn, ta lại tần ngần hạ tay xuống lộ ra đôi mắt ngập nước vươn men say. Ánh mắt luyến lưu, dào dạt tình ý giống như nhìn phu quân của mình.

Kỳ Khương đối mắt với ta, đôi con ngươi chỉ có bóng hình giai nhân mặc hồng y phút chốc ta cứ ngỡ chàng chính là Kỳ Khương của ta, Kỳ Khương của ba năm về trước.

Giai Kỳ ở bên cạnh cảnh cáo nhìn ta, bàn tay siết chặt vào nhau.

Ta ẩn ý nở nụ cười xong xuôi liền nhanh chóng trở về vị trí. Tiếng đàn cũng dừng lại.

Lúc này đại điện im lặng một hồi lâu lát sau không biết là ai bắt đầu trước, tiếng vỗ tay vang lên ngợp trời. Vô số lời tán thưởng, trêu ghẹo truyền vào tai ta.

Mộng Uyên Ương Full (cổ đại, giả tưởng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ