Chương 16

1.3K 41 9
                                    

“Chị, từ khi nào chị lại đối tốt với em như vậy?”

“Xem em nói kìa, trên đời này chị có một mình em là người thân chị không tốt với em thì tốt với ai? Năm xưa tuy phụ hoàng và mẫu thân không thích em nhưng chị cũng đã hết lòng bù đắp cho em rồi. Miễn chị có thứ gì tốt, đồ gì ngon chẳng phải đều mang cho em đó sao?” Giai Kỳ nắm lấy tay ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nói tiếp: “Vả lại nếu không có em làm sao chị có thể còn sống được chứ?”

Ta nhìn dung nhan thanh tú, thơ ngây như một đóa sen trắng không nhiễm chút tạp trần của chị gái chỉ biết nở nụ cười. Nhìn vào khuôn mặt này làm sao có thể nghĩ tới chị gái ta tâm tính đa đoan, nhiều lần đẩy ta ra đứng mũi chịu sào, làm đủ cách để người khác ghét bỏ ta, cô lập ta.

Trong mắt của chị ấy ta lúc nào cũng ngu ngốc, dễ lừa gạt bị chị ấy nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng mà Tịnh Kỳ đó đã chết từ cái ngày nước mất nhà tan rồi.

Ta cảm kích nhìn Giai Kỳ, đáp lời: “Chị, sao chị nói như vậy chuyện đó là chuyện em nên làm mà.”

“Tịnh Kỳ, em thật tốt. Nếu chị không làm gì cho em thì cảm thấy áy náy lắm. Nghe nói em đang bị cảm, nào uống xong chén canh này ngày mai chị gái lại nấu món khác cho em tẩm bổ.” Giai Kỳ cầm chén canh lên khuấy vài muỗng cho hơi nóng giảm bớt rồi đưa đến bên miệng ta: “Há miệng ra.”

Ta bất di bất dịch, nhìn chằm chằm vào muỗng canh kia. Một hồi lâu sau mới rụt rè nói: “Chị, em không ăn được nóng.”

Chị gái ta bày ra khuôn mặt vỡ lẽ lập tức thổi phù phù còn không quên húp một ngụm canh xem xem đã hết nóng chưa. Ta nhìn theo động tác của chị gái, mày nhướn lên.

“Hết nóng rồi em ăn đi.” Giai Kỳ thúc giục nhìn ta có chút không kiên nhẫn.

Ta cười híp mắt, từ từ ngậm muỗng canh kia vào miệng. Chỉ cảm thấy nước canh rất thanh, không quá nhạt cũng không quá ngọt. Chị gái ta xưa nay chưa từng bước vào bếp làm sao có được trình độ này.

Chị à, nếu như chị thật sự tốt với em thì còn gì bằng.

Ta ngoan ngoãn để chị ấy đút hết nửa chén canh nhìn tâm trạng vui vẻ của chị ấy khiến ta có cảm giác hai chị em chúng ta trước giờ đều thân thiết, yêu thương nhau như vậy. Cho dù khoảnh khắc này chỉ là đôi bên giả tạo nhưng trong lòng ta cũng có đôi phần gọi là mãn nguyện.

Rốt cuộc cũng nếm trải được tình thân là mùi vị như thế nào.

“Được rồi, em nghỉ ngơi đi ngày mai chị lại đến thăm em.”

Ta gật đầu: “Em chờ chị.”

Đợi Giai Kỳ đi rồi, ta mới thu lại nét mặt tươi cười, niềm nở ban  nãy. Ta gọi Khúc Thủy vào giúp ta dọn dẹp Khúc Thủy còn không quên cảm thán Thục phi nương nương thật có lòng.

Ta cười cười bâng quơ nói: “Đúng vậy.”

Lúc Khúc Thủy định mang chén canh còn non nửa kia đi ta liền đưa tay ngăn nàng ấy lại. Trước ánh mắt khó hiểu của Khúc Thủy ta thản nhiên kể nàng ấy nghe một câu chuyện.

Phụ hoàng ta từng sủng ái một phi tần. Khi đó nàng ta chỉ là một đáp ứng nhỏ bé đến một ngày vị đáp ứng đó bỗng nhiên sẩy chân ngã trước kiệu của phụ hoàng. Phụ hoàng ta vừa gặp đã mê đắm nhan sắc xinh đẹp của nàng ta. Kể từ ngày hôm đó hầu như đêm nào phụ hoàng cũng lật thẻ bài của vị đáp ứng kia. Nàng ta nhận được ân sủng từ một đáp ứng nhỏ bé một bước lên quý nhân.

Mộng Uyên Ương Full (cổ đại, giả tưởng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ