Chương 12

1.1K 42 8
                                    

Cuộc gặp gỡ gượng gạo này cuối cùng cũng kết thúc sau khi ta đồng ý kể cho Giai Kỳ nghe về chuyện giữa ta và Kỳ Khương. Bảy năm bên nhau tóm gọn bằng vài lời qua loa đại khái, thật thật giả giả.

Ta không lựa chọn kể hết đầu đuôi cho chị ấy nghe được nửa chừng đã than đau đầu, cơ thể mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi khéo léo đuổi Giai Kỳ về. Chị ta cũng đâu thể làm gì đành không cam lòng mà trở về cung.

Ta biết chỉ khi ta còn giá trị lợi dụng chị gái ta mới còn lệ thuộc vào ta, bị ta nắm thóp.

Giai Kỳ chắc chắn không phải hạng ngu dốt. Chị ấy hiểu rõ sự tồn tại của ta chẳng khác nào một mồi lửa trong đêm, nhìn thì nhỏ bé, yếu ớt ai biết được hôm sau sẽ thiêu rụi cả một khu rừng. Lỡ như một lúc nào đó ta đổi ý chạy đến gặp Kỳ Khương khai ra hết sự thật thì tất cả sủng ái cùng vinh hoa phú quý mà chị ta có hiện tại dĩ nhiên sẽ mất hết.

Với tính cách của chị gái ta làm sao chấp nhận chuyện này xảy ra? Ngay từ khi còn nhỏ chị ấy đã biết cách thu phục lòng người, kéo người khác về phe mình. Mặc chị ấy ngang ngược càng quấy, không phân phải trái nhưng mọi người cũng chỉ cho rằng chị gái ta tuổi nhỏ nghịch ngợm, đùa hơi quá tay một chút hoặc là bị kẻ khác xúi giục, ảnh hưởng mà thôi. Tất cả hậu quả mà chị gái ta gây ra đều đã có người đứng mũi chịu sào.

Cho nên Giai Kỳ sẽ biết cách lợi dụng những chuyện mà ta nói, kiểm tra thật giả đồng thời đánh tiếng cho Kỳ Khương, muốn Kỳ Khương xử lý ta hoặc an toàn hơn là tự tay xử lý ta. Chẳng qua Giai Kỳ đang sắm vai một kẻ mất trí nhớ sẽ không ra tay nhanh như vậy. Nhưng mà cho dù có là như thế thì thời gian dành cho ta cũng không còn nhiều.

Đường nào cũng phải chết thì phải dùng nó sao cho thật xứng đáng. Ta không thể chết một cách vô nghĩa được.

Trước mắt cứ tiếp tục làm một đứa em gái ngu ngốc, đơn thuần mặc chị ấy định đoạt trong lòng bàn tay đi. Giai Kỳ chỉ có một nhược điểm chí mạng chính là quá mức tự phụ. Trùng hợp nhược điểm này lại rất hợp ý ta.

Tạm gác những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ta nhấc chân đi về phía cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo, bức tường cao vời vợi bám đầy dây leo. Ta ngước mắt nhìn lên trời, ngó nghiêng theo từng đám mây chầm chậm trôi, mặt trăng khuyết sau rặng mây lúc ẩn lúc hiện.

“Cô xuất hiện trên thế gian, thân mang trọng trách. Thiên hạ thái bình hay đại loạn, là thành hay là bại đều nằm trong tay cô.”

Rốt cuộc thiên hạ thái bình hay đại loạn liên quan gì đến ta? Thiên hạ bấy giờ chia năm xẻ bảy, mỗi người cai trị một phương lại lăm le chiếm đoạt lẫn nhau, mưu đồ mở rộng bờ cõi. Ta đâu phải hoàng đế cũng đâu phải thần tiên mà có cách dừng lại chiến tranh?

Đáng tiếc, hiện tại ta chỉ có một ý định duy nhất chính là khiến Kỳ Khương đau khổ tột cùng, sống không bằng chết. Những chuyện khác ta không muốn quan tâm cũng không có khả năng quan tâm.

Một giọt nước mắt khẽ khàng rơi xuống, ta bình tĩnh vươn tay lau đi. Ánh mắt kiên định sáng ngời.

Lan Chi, Cao Hoán Khâm, chờ ta một chút nữa ta nhất định sẽ đến gặp hai người.

Mộng Uyên Ương Full (cổ đại, giả tưởng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ