23

368 44 4
                                    

Ngày đó tôi vì một nụ cười, một lời nói ngon ngọt, một ánh mắt, một cái nắm tay và vì một lời hứa, những thứ ấy vô tình làm sao lại giúp tôi thoát ra khỏi cơn ác mộng luôn đeo bám lấy tôi hằng đêm. Người đã cho tôi tia sáng hi vọng, khiến cho trái tim gần như ngày một héo mòn chậm chạp đập trở lại.

Anh ấy cho tôi một niềm tin, niềm tin rằng con mắt tàn tật mù loà này sẽ nhìn thấy ánh sáng trở lại. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, cũng đã từng hoài nghi về sự thật này nhưng đến cuối cùng tôi vẫn chọn tin tưởng anh ấy, thế nhưng người đã cho tôi những thứ đấy giờ đây lại biến mất hoàn toàn, cứ như thể anh ấy chưa từng bước vào trong cuộc đời của tôi vậy.

Lee Minho, cái tên đã được tôi khắc sâu vào trong đầu, bóng hình, dáng vẻ, nụ cười lẫn ánh mắt nghiêm nghị pha chút đa tình ấy tôi vẫn còn nhớ như in. Nhưng đây chỉ là kí ức, kí ức của một kẻ mắc bệnh tâm thần, đầu óc không bình thường là tôi.

Phải!! Lee Minho làm sao có thể để ý đến một đứa điên điên khùng khùng, hơn nữa lại còn khuyết tật như tôi chứ!

Thật ra thì tôi..thật sự rất nhớ anh ấy, dù anh ấy có vô tình nhưng nếu chỉ cần, có một cơ hội thôi để cho tôi nhìn thấy anh ấy một lần nữa thì đời này tôi có chết cũng xem như đã một món quà rồi.

Lão bác sĩ già kia đã lừa tôi rất nhiều lần, lão ta luôn đem Minho ra làm một cái cớ để dụ dỗ tôi, tôi cảm thấy ghê tởm, ghê tởm ông ta cũng như ghê tởm chính bản thân mình khi nghe đến cái tên Lee Minho, tôi đều đồng ý làm theo tất cả những gì ông ta muốn. Nhưng đánh đổi lại tôi chẳng được cái gì cả, dẫu biết rằng tất cả là dối trá, tôi vẫn cố gắng gạt trái tim đang tổn thương đến méo mó của mình rồi có một ngày. Một ngày đẹp trời, Minho sẽ đến tìm tôi thôi.

Chỉ là..tôi không biết mình sẽ còn trụ được đến ngày gặp lại anh hay không? Vì hiện tại, ngay bây giờ đây, đầu óc của tôi đã không còn thể nào tỉnh táo được nữa rồi.

Tôi muốn được giải thoát, thoát khỏi cuộc sống đầy mệt mỏi như thế này. Mỗi ngày phải chịu đựng cái đám bác sĩ tâm thần kia đem cơ thể tôi, trí não tôi ra nghiên nghiên cứu cứu, sau đó lại còn tống vào miệng tôi thật nhiều thuốc, họ xem tôi như vật thí nghiệm, như một con chuột bạch thử thuốc. Có đôi lúc, tôi không dám nghĩ rằng anh trai tôi, đem tôi đến đây là để chữa bệnh hay là hành hạ thân xác của tôi từ từ như thể đánh đổi lấy những tội lỗi ghê gớm gì đó mà tôi đã từng gây ra.

Hôm nay, tôi nghe được đám bác sĩ cùng lão già họ Lee kia bàn bạc với nhau về con mắt tàn tật của tôi. Hình như bọn họ muốn moi nó ra, làm như vậy sẽ khiến cho tôi ngoan ngoan hơn chăng?

Thú thật thì một bên mắt hiện tại của tôi đã không còn nhìn thấy gì nữa, bao bọc lấy nó chỉ là một mảng bóng tối, không còn mờ mờ ảo ảo như lúc trước và tôi cũng không cần phải lúc nào cũng khư khư sử dụng chiếc băng bịt mắt kia nữa, tôi cũng không cần đợi họ moi mắt tôi ra, bởi vì nó vốn dĩ đã mù mất rồi.

Mù cũng được, không mù cũng được, đối với tôi nó căn bản chả còn quan trọng gì nữa.

"Một..Hai..Ba..

[SKZ] Nhật Ký Tự Sát Của Han [SS1]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ