Mấy ngày hôm sau Minho cũng không có tìm đến Jisung, mỗi lần cậu tính gặp Minho một chút thì cứ như anh bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Số lần gặp được mặt anh vô cùng hiếm hoi, có đôi khi cậu đã định gọi điện thoại cho Minho nhưng lại sực nhớ đến anh đang trong thời kì chuẩn bị cho bài báo cáo cuối khoá nên khá là bận rộn, trước đó Minho đã từng nói với cậu rồi nên Jisung thật không muốn là phiền đến anh.
Cuộc sống sinh hoạt thường ngày cứ thế mà bình lặng trôi qua, cho đến một ngày Jisung gặp rắc rối với con mắt bị thương của mình cộng thêm với cái cơ thể quanh năm chẳng vận động nổi một ngày của cậu thì chẳng cầm cự được bao lâu. Sức khoẻ của Jisung tuột dốc cực nhanh, cậu luôn ngủ mọi lúc mọi nơi, nếu không phải vì thức khuya và sáng tác nhạc thì Jisung có thể ngủ cả một ngày mất. Jisung bắt đầu trở nên biếng ăn, lượng thức ăn nạp vào thì không được bao nhiêu nên cậu rất dễ bị mệt và chóng mặt, nhưng mỗi lần nhìn đến đồ ăn cậu lại chẳng có tâm tình gì để nuốt vào cả.Bằng chứng là trên bàn ăn tối hôm nay, Jisung lại là người đứng lên đầu tiên trong khi đĩa cơm của cậu vơi đi chưa đến một nữa.
Bang Chan nhíu mày nhìn đứa em trai đầy nghi hoặc, anh nói"Hannie, em ăn gì mà như mèo liếm thế còn chưa được ba muỗng cơm của anh, mau ngồi xuống ăn tiếp đi, ăn uống như vậy làm sao có sức khoẻ được"
Nghe Bang Chan nhắc nhở, Jisung mím môi lắc đầu, cậu quả thật không thể nào ăn nổi nữa.
Seungmin mỉm cười nói"Hay Jisungie muốn ăn gì, tôi đặt đồ ăn về cho cậu nhé"
Ngay cả Hyunjin cũng lo lắng "Phải đó Hannie, mày thích ăn gì thì cứ nói, đừng có ngại"
Trông thấy mọi người đang quan tâm vì một vấn đề do mình gây ra nhưng người cậu đang chờ đợi lại chẳng thấy lên tiếng, Jisung cụp mắt khẽ liếc nhìn sang Minho thì chỉ thấy anh im lặng giải quyết nốt phần ăn của mình còn tay thì chẳng rời khỏi điện thoại một giây nào.Cậu âm thầm tự nhủ với bản thân rằng mối quan hệ giữa mình và Minho còn chưa chính thức đi đến đâu, cậu không thể bắt Minho lúc nào cũng để ý đến cậu được.
"Mọi người cứ ăn đi ạ, em no lắm rồi nếu ăn nữa em sẽ ói ra mất"
Changbin nghiên đầu nhìn cậu nhẹ giọng chỉ tay về phía đĩa cơm của cậu"em ăn còn chưa hết 1/3 lấy gì mà no"
Cậu vội vàng xua tay, chân bước thụt lùi ra sau"Thôi ạ, để lần sau đi..à em còn có việc, mọi người ăn tiếp đi nha"nói xong liền phóng thẳng lên lầu không kịp để cho ai lên tiếng thêm nữa.
Đúng lúc Felix và Jeongin từ trên lầu đi xuống, cả hai bước vào phòng ăn thì thấy hội anh em đều đồng loạt nhìn cả hai thì ngạc nhiên. Felix khó hiểu hỏi"Ủa sao thế, có chuyện gì à?Ban nãy em thấy Hannie chạy nhanh như gió lên lầu còn khoá trái cửa phòng nữa, mấy người làm gì nó à?"
Hành động kì lạ của Jisung thông qua lời Felix càng khiến cho Bang Chan trở nên lo lắng, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy bất an vô cùng. Hơn nữa mấy ngày nay Jisung đều luôn né tránh ở chung với tất cả mọi người trong nhà hết mức có thể, bây giờ ngồi đây suy ngẫm lại anh mới nhận ra những điểm thay đổi của cậu.
"Không có gì, hai đứa nhanh ăn tối đi"đến lúc này Minho mới mở miệng ra nói chuyện, ban nãy anh không phải không nghe thấy cuộc đối thoại của Jisung và các thành viên, chẳng qua Minho không muốn xen vào mà thôi.