HAN JISUNG
21 TUỔI
TỬ VONG VÀO NGÀY XX THÁNG XX NĂM XX
NGUYÊN NHÂN : SỐC THUỐC
BỆNH NHÂN MẮC PHẢI CHỨNG TÂM THẦN PHÂN LIỆT
CHỨNG NHẬN : KHÔNG THỂ CHỮA TRỊ KHỎI
Cầm tờ giấy trên tay như một bản tuyên án của tử thần, đại não Minho gần như tê liệt hoàn toàn. Anh hết cười rồi lại tự lẩm bẩm một mình với bản thân, sau rồi lại ngồi thu lại một góc khóc đến thảm thiết, bộ dáng của Minho khiến cho từng người trong nhóm đau lòng đến không chịu được.
"Làm ơn, ai đó cứu Minho hyung với"Felix lau nước mắt trên mặt mình khẽ nói.
"Trông anh ấy thay đổi quá"đến của Jeongin cũng phải xót xa.
Còn ai có thể cứu được Minho ngoài Han Jisung, mất mát lần này quá lớn. Nó lớn đến mức không còn cách nào khác để tìm cách sữa chữa lại được nữa, chỉ hi vọng Minho có thể tự lực vượt qua được nỗi đau lần này mà thôi.
Bang Chan nhìn cậu em trai kết nghĩa đang sống dở chết dở đến khổ sở như thế cũng không cầm lòng được, huống hồ Minho lại là người em trai thân thiết nhất với anh. Minho của khi trước kiêu ngạo, lãnh tĩnh và đặc biệt là đi đến đâu đều toả ra hào quang của nhân vật chính trong truyện ngôn tình nay còn đâu, hiện tại nhìn Minho đã gầy đi thấy rõ, gương mặt hốc hác cùng với đôi mắt thâm quần đã mấy ngày không ngủ, đầu tóc thì rối tinh rối mù, hoàn toàn khác xa với hình tượng của lúc trước.
Bước đến gần Minho, Bang Chan thở dài vỗ nhẹ lưng anh"Minho, anh biết tâm trạng của em lúc này rất đau khổ, vì chính anh cũng chẳng khác gì em cả. Nhưng Minho à, em không thể cứ sống mãi như vậy được, Hannie nếu như thấy em của hiện tại thì nó chắc chắn sẽ không vui đâu. Còn chú cũng đã rất khổ sở rồi, em đừng khiến cho chú lo lắng thêm nữa, đoạn đường sau này của em còn rất dài, em phải sống cho tốt, sống thay cho phần của thằng bé, xem như đây là hồi ức của em và Hannie, em làm được không?"
Chậm rãi quay đầu nhìn Bang Chan bằng cặp mặt đỏ ngầu chứa đựng đầy sự thống khổ lẫn mệt mỏi của mình, anh thều thào mở miệng trả lời Bang Chan"em..xin lỗi..em không làm được"
Anh không thể quên được Jisung, không thể quên được tất cả mọi thứ thuộc về cậu.
Changbin không thể nhìn được một Minho mất đi sinh khí sống được nữa"Hyung, bọn em cũng không tin chuyện này lại xảy ra với Hannie, nhưng dù có không tin thì sự thật vẫn là sự thật. Anh luôn nói với bọn em rằng ai rồi cũng có nỗi đau, nỗi đau là để vượt qua, vượt qua mới có thể trưởng thành hơn nữa, cũng như để cho người ra đi yên tâm hơn về chúng ta. Chính anh đã nói với bọn em như vậy mà, thế nên hyung à..xin anh đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, anh tự làm đau bản thân như thế cũng không thể khiến cho Hannie quay trở lại, anh phải phấn chấn tinh thần lên, anh làm được mà Minho hyung"
Nghe Changbin nói, Minho càng siết chặt tờ giấy ghi thông tin của Jisung vào trong lòng hơn. Đúng, Changbin nói đúng, ai cũng có nổi đau, vượt qua được hay không đều là tuỳ thuộc bản thân của mỗi người. Nhưng còn đối với anh, nỗi đau này..trái tim này vốn dĩ đã chết theo Jisung kể từ ngày biết tin cậu ra đi rồi.