Phuwin vất vả lắm mới lôi được cái con người say xỉn này lên phòng, cậu thở thắt ra một hơi
Người gì đâu nhìn ốm mà lại nặng thế không biết, Phuwin đang cố gắng tháo chiếc áo khoác ngoài giúp Pitt thì đột nhiên bị một lực kéo mạnh khiến cậu ngã lên người Pitt
Phuwin chống tay muốn đứng lên nhưng lại bị hai cánh tay của người đang nằm trên giường ôm chặt lấy eo của cậu
"Pitt làm gì vậy, bỏ tao ra coi"
Phuwin kéo cánh tay đang đặt trên eo cậu ra, tưởng chừng như đã thoát được nhưng không, Phuwin không cảnh giác mà bị Pitt dùng tay lật người cậu xuống , từ thế ban đầu chỉ nằm trên ngực Pitt thì bây giờ Phuwin nằm gọn dưới thân của Pitt
Phuwin giật mình trợn tròn mặt, tư thế này nó hơi sai sai nhỉ ? Cậu đẩy đẩy người phía trên ra không kiên nhẫn mà lên tiếng
"này đi ra coi"
Pitt không để tâm đến lời nói của Phuwin, anh ta dịu dàng vuốt ve chiếc má mềm của cậu
"tao thích mày Phuwin, tao thích mày từ lâu lắm rồi nhưng có lẽ mày không để ý đến, lúc trước tao không dám nói vì sợ mày không thích, nhưng không sao bây giờ nói cũng không muộn nhỉ ?"
Tai cậu như ù đi, người bạn thân cậu tin tưởng nhất lại thích cậu sao ? Sao có thể như thế, Pitt là đang đùa cậu đúng không
"mày say rồi đấy Pitt, tránh ra để tao về"
Pitt cười nhạt, không biết có phải vì có men trong người mà hắn lại liều nói ra hết những lời đã giấu kín trong lòng từ trước đến nay hay không, hắn ta muốn thử một lần nói hết những lời muốn nói với Phuwin, dù kết quả như thế nào thì cũng không nuối tiếc
"Tao không say, lời tao nói là thật, tao thích mày, có thể cho tao cơ hội được ở bên cạnh mày không ?"
Nói xong câu đó, hắn đưa tay muốn tháo đi nút áo sơ mi Phuwin đang mặc trên người, hắn khẽ nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, đôi mắt long lanh đọng nước của Phuwin chỉ cần chạm vào là nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào
Chợt hành động của Pitt khựng lại, hắn ta nhìn khuôn mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ, hắn làm cậu hoảng sợ rồi sao ?
Pitt muốn lau nước mắt cho Phuwin thì đột ngột bị đẩy ra, Phuwin nhân cơ hội chạy đi không thèm quay lại nhìn lấy một cái, Pitt nhíu mày cười khổ, vậy là bị từ chối rồi à ?
.
.
.
.
.Phuwin vừa về đến nhà đã chạy vọt lên phòng không để ý xung quanh các anh đang nhìn mình, Dunk còn xém ngã vì xíu nữa tông vào Phuwin rồi
"Phuwin làm sao vậy, chắc không sao đâu nhỉ ?" Fourth nhìn lên lầu, anh ấy bị làm sao ấy nhỉ
Dunk lắc đầu :"chắc sẽ ổn mà, Pond đang ở trong phòng chắc Phuwin không sao đâu"
Nói là nói vậy thôi chứ cũng lo muốn chết, Dunk kéo tay Joong chạy theo em lên lầu, cả hai nấp vào góc khuất để nghe hai người kia nói chuyện
*****
Phuwin gõ cửa mãi mà không ai mở, em sắp từ bỏ thì Pond vừa mới tắm xong tóc vẫn còn chưa được lau khô mở cửa, thấy người mở cửa là Pond em như thấy được ngọn cỏ cứu mạng của mình vậy, em nhào đến ôm chầm lấy người phía trước
BẠN ĐANG ĐỌC
[JoongDunk - PondPhuwin ] Em Là Mặt Trời Của Anh
FanfictionCp chính : PondPhuwin - JoongDunk Note : - Tất cả mọi tình tiết xảy ra trong fic đều là sự tưởng tượng của Au - Drama, Ooc ! Văn án Phuwin gặp Pond vào cái độ tuổi rất dễ rung động bởi một người nào đó, Phuwin cũng thế em gặp và say nắng nụ cười củ...