Pond cùng với Joong vừa từ ngoài về, cả hai có hơi mệt mỏi vì hôm nay phải làm nhiều thứ lắm, nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài Phuwin nhìn Dunk cười nhạt rồi chạy ra xem là ai, vừa thấy người đó là ai Phuwin vui vẻ chạy đến ôm lấy Pond
"p'Pond về rồi"
"Ừa Phuwin ở nhà có vui không ?"
Em cười tươi gật gật đầu, vui lắm luôn vì Dunk chịu nói chuyện với em rồi nhưng dù đó chỉ là một câu ngắn gọn cũng đủ rồi, Pond nhìn em cười cưng chiều nhẹ nhàng xoa đầu Phuwin
Joong dời mắt không thèm nhìn hai con người đang ôm ấp nhau kia, nếu có Dunk ở đây cho anh ôm thì hay biết mấy nhưng em ấy...haizzz trong lúc Joong đang phiền não thì ánh mắt anh rơi lên chàng trai đứng e dè cạnh sofa đang lẳng lặng nhìn PondPhuwin
Anh nhẹ nhàng đi về hướng cậu không nói không rằng kéo Dunk vào lòng mình ôm chặt lấy cậu không buông mặc cho Dunk giật mình muốn đẩy anh ra, cậu gần như hoảng hốt vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Joong nhưng anh ôm chặt quá cậu không đủ sức để đẩy anh ra
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy buồn bã vang lên bên tai Dunk
"Đừng đẩy anh ra được không Dunk ?"
"Anh biết em rất hoảng nhưng anh nhớ em lắm...nhớ cái giọng khi Dunk gọi anh là p'Chen"
"Anh nhớ mọi thứ...anh đã từng nói với em rằng người ở cùng em đêm đó là Joong không phải tên kia, đúng không ? Anh không lừa em đâu thật đấy...Thật sự là anh, Dunk tin anh được không ?"
"Anh nhớ em muốn phát điên lên rồi, đừng đẩy anh ra xa nữa được không Dunk ?"
Dunk mím môi im lặng nghe anh nói, lời Joong nói là thật đúng không ? Người đó là Joong không phải Tham... thật sự là như vậy có đúng không ? Cậu tin Joong nhưng lỡ đó chỉ là lời nói an ủi cậu thôi thì sao ?
Không khí dần trở nên ngượng nghịu, Phuwin nhìn Pond em không dám nhúng nhích luôn vì em sợ sẽ làm không khí trở nên khó xử, Pond biết em đang lo lắng nên anh không nói không rằng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay em, Phuwin giật mình ngước nhìn Pond, anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi thôi hành động đó khiến Phuwin yên tâm hơn một chút nhưng vẫn lo lắm luôn vì Dunk vẫn còn bị ám ảnh tâm lý ấy mọi thứ quá dồn dập sợ cậu không chịu nổi.
Dunk không vùng vẫy nữa, cậu cũng từ từ đáp lại cái ôm kia của Joong, cậu không biết mình quyết định như này có đúng không nữa, căng thẳng quá...
"Dunk...máu"
"Shiaa !"
Nghe thấy giọng của Phuwin, Joong vội vàng tách Dunk ra, anh nhíu mày lo lắng khi thấy máu từ lỗ mũi Dunk chảy ra, đúng rồi...mỗi khi cậu căng thẳng đều sẽ bị chảy máu mũi, Dunk đang căng thẳng vì những lời anh nói ra sao ?
Phuwin vội vàng chạy đi lấy khăn giấy cho Dunk, chỉ còn hai bậc thang nữa là xuống tầng trệt rồi nhưng vì Phuwin chạy gấp nên bước thụt chân ngã xuống sàn nhà một cái rõ đau, Phuwin nhíu mày xoa xoa cái eo của mình thầm chửi một tiếng, sao mà lúc quan trọng lại hậu đậu thế không biết
"Phuwin em có sao không ?"
Pond thấy em ngã nên lo lắng chạy đến đỡ em đứng dậy, Phuwin cười cười lắc đầu, anh vẫn nhìn em với ánh mắt đầy lo lắng Phuwin té có đau lắm không ? Có trúng chỗ nào không ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[JoongDunk - PondPhuwin ] Em Là Mặt Trời Của Anh
Fiksi PenggemarCp chính : PondPhuwin - JoongDunk Note : - Tất cả mọi tình tiết xảy ra trong fic đều là sự tưởng tượng của Au - Drama, Ooc ! Văn án Phuwin gặp Pond vào cái độ tuổi rất dễ rung động bởi một người nào đó, Phuwin cũng thế em gặp và say nắng nụ cười củ...