"Bà không nên nói lung tung. Không nên nói lung tung...."
Thì ra là lo lắng của ông thật sự đã xuất hiện. Bà Lee không phải vẫn uống thuốc sao, bác sĩ Smith cũng nói bệnh tình của bà đã ổn định, tại sao bà chợt có thể như vậy rồi hả ? Có phải hay không hôm nay bị đả kích quá lớn?
"Bà không nên kích động, tôi lập tức gọi bác sĩ Smith tới xem một chút được không?"
Ông Lee muốn đỡ bà nằm xuống, nhưng bà lại cố ý bất động.
"Ông nghe tôi nói có được hay không?"
Nắm bàn tay của ông thật to đang ôm lấy gò má ấm áp của bà, nước mắt không ngừng chảy xuôi đến lòng bàn tay của ông, thấm vào trong lòng của ông ta.
"Bà....bà đã nhớ ra rồi sao?"
Lừa gạt thế nào cũng không thể gạt mãi! Nhưng sự thật này lại làm cho vợ của ông đau lòng! Ông phải làm sao để cho bà hết đau lòng đây?
"Ông à, đây là trừng phạt của trời cao đối với chúng ta! Trừng phạt tôi vứt bỏ bố mẹ anh em. Tôi nhận, tôi nhận! Nhưng không cần làm khó cậu bé kia được không? Nó cũng giống như con trai chúng ta, cũng có bố mẹ yêu thương. Kêu Jeonghyeon để cho thằng bé đi thôi! Chúng ta không thể tạo nghiệt được, có được hay không?"
Bà thấy cậu bé kia rất sợ Jeonghyeon không phải sao? Nếu như con trai bà vẫn còn, đối với nó như vậy nhất định nó sẽ không chịu được.
"Bà không nên đem tất cả tội lỗi ôm đồm lên thân mình được không? Là tôi không tốt, để cho bà liên lụy theo! Những năm này, có phải bà hối hận vì cùng tôi ở một chỗ hay không? Tôi đối với bà thiếu sót quá nhiều!"
Lời của vợ làm cho ông cảm thấy cảm khái. Jeonghyeon nhắc tới bố mẹ của bà thì bà đã nhớ lại những năm đó. Lúc gặp bà thì bà chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi, gương mặt tươi cười ngọt ngào dịu dàng, khiến cho ông Lee xiết chặt chân mày không nhịn được mà quay đầu.
Năm đó bà mười bảy tuổi, không để ý người nhà phản đối mãnh liệt, không chùn bước mà đi theo ông. Không cần biết ngày mai, bà đưa tay cho ông, chính là muốn một đời như thế! Ông đã dùng tánh mạng ra thề, sẽ chăm sóc bà cả đời, nhưng hôm nay thấy bà khóc, khóc đến đau lòng tuyệt vọng, có phải ông đã sai?
"Ông....không có, ở chung một chỗ với ông, tôi chưa từng hối hận, bố mẹ tôi đã già đi lại không tiện, tôi không thể tận hiếu trước họ, hai đứa con từ nhỏ đến lớn, tôi không có chăm sóc tốt, đặc biệt là từ lúc sinh Donghyuckie ra, liền về sau một mực ở bên cạnh Jeonghyeon, tôi nghĩ, nhất định là ông trời đều nhìn không quen cho nên mới phải để cho chúng ta mất đi thằng bé....."
Vừa nhắc tới những chuyện đau lòng này, bà Lee không cầm được nước mắt.
"Bà đừng khóc. Là tôi không tốt, để cho bà đau lòng. Donghyuckie ở một thế giới khác nhất định sẽ tốt hơn. Đi thăm cha mẹ bà có được không? Đừng khóc, đừng khóc...."
Ông Lee ôm sát bà càng không ngừng an ủi. Ông không biết làm sao mới đúng, thế nào mới trấn an được bà.
"Donghyuckie....Donghyuckie còn nhỏ như vậy, tôi thật sự là không chịu được, không bỏ được....tôi là một người mẹ không tốt...."
Bà đối với con trai mình rất áy náy! Mới mười tám năm, tựa như đóa hoa niên kỷ!
"Bà không nên như vậy, không nên như vậy...."
Cảm thấy cảm xúc của vợ mình gần như không khống chế được, ông Lee nâng lên mặt của bà, không ngừng hôn những giọt lệ
"Tôi nhất định sẽ trả một Donghyuckie cho em, nhất định sẽ, giao cho ta"
"Ông....ông...."
Bà rơi lệ càng dữ dội hơn, bà đã hơn 40 tuổi rồi, dù là từ bản năng sinh lý đi, người phụ nữ hơn 40 tuổi còn có thể mang thai, nhưng là đối với với bà mà nói là không được, thân thể của bà quá kém, lúc còn trẻ sinh một đứa bé cũng không dễ dàng rồi, huống chi là hiện tại thế này? Ông Lee, không cần nữa an ủi nữa, như vậy ta sẽ càng khó vượt qua hơn.
"Đừng khóc...."
Ông Lee cúi đầu hôn bà, nhẹ nhàng, không dám dùng một chút xíu lực, người phụ nữ trong ngực là người ông ta yêu hơn nửa đời người, làm cho ông rất đau lòng!
"Ông ôm tôi, ôm tôi đừng buông tay, tôi khổ sở, thật là khổ sở...."
Chủ động hôn trả ông, tâm tình thật giống như là đã bể nát. Thì ra là đối mặt với chân tướng là một chuyện khổ sở như vậy nhưng bà vẫn còn chiến thắng chính mình, đi tới bước này, bà rốt cuộc có thể từ không thể mà vượt qua.
Tâm còn rất đau, rất đau....nhưng trước mắt người đàn ông bà yêu nhất, bà không thể nhẫn tâm để cho ông cô độc, tính mạng của hai người hòa chung với nhau, người nào đau lòng thì người còn lại cũng không sống nổi! Dù cho đau khổ bọn họ cũng muốn tay trong tay cùng nhau, đầu bạc vượt qua tất cả.
Ôm chặt người phụ nữ đã ngủ, ông Lee vẫn ở bên tai của bà lẩm bẩm
"Tôi nhất định sẽ trả một Donghyuckie cho em, nhất định sẽ làm được"
Trên đời này còn có chuyện Ông Oh không làm được sao? Không có, chỉ cần ông ta muốn nhất định sẽ được.
***
Một chuyến đi Zurich vừa chua chát vừa ngọt ngào đã kết thúc, chuyến đi dài đằng đẳng hai tháng đã qua.
Kể từ khi trở lại biệt thự sau buổi tối hôm đó, sau khi bọn họ ngồi máy bay rời đi Zurich, vẫn chưa gặp mặt. Có lẽ nói như vậy tương đối chính xác, chính là bọn họ ở phi trường của mình ngồi lên chuyên cơ rời Zurich. Anh vẫn không có nói với cậu, mà anh rốt cuộc đã đi đâu, cậu cũng không dám hỏi, cậu theo Lucas về trước.
Học kỳ mới, Ricky cũng trở học sinh chuyển trường của trung tâm hệ văn trường C, mặc dù đã hai mươi ba tuổi rồi, mà khi ở cùng với những nữ sinh nhỏ tuổi hơn cậu, cậu tuy lớn tuổi nhưng vẫn trẻ trung và có phần xinh đẹp hơn nhiều.
Mặc dù Ricky chỉ là một học sinh chuyển trường, nhưng có một thái độ học tập nghiêm túc, lại xinh đẹp khiến mọi người chú ý, ngắn ngủn hai tháng cậu đã trở thành nam vương hệ tiếng Trung, nhưng những bạn học nam đối cậu vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến không nói một lời. Bởi vì cậu là một học sinh chuyển trường, không những rất xinh đẹp hơn nữa ngày ngày có xe thể thao đắt tiền đưa đón đi học, có lời đồn đãi rằng cậu là cậu chủ của nhà giàu, thậm chí có người nói cậu là tình nhân được người ta bao nuôi, khiến cho những nam sinh mới đối với cậu như vậy.
Mặc kệ cái nào mới là thật, đều không phải là người con trai bọn họ có thể chọc vào!
Trừ nam sinh, cậu cũng không có quá mức thân cận với bạn nữ, cậu không phải cao ngạo, lãnh nhược băng sương, mà là thật biết điều khéo léo, hiền hoà thân thiết, mảnh mai hơi thở tràn đầy mỹ cảm. Cậu không nói nhiều, trừ trên phương diện học tập, từng cái đề tài cậu đều nhàn nhạt cười một tiếng không muốn nói chuyện nhiều, nhưng khi mỉm cười đi qua, người khác vĩnh viễn đối với cậu vẫn không biết gì cả.
Thời gian lâu dài, các bạn học cũng chết tâm, không hề hỏi chuyện của cậu nữa.
Như vậy cũng tốt, những năm gần đây, cậu đã không có sở trường đối với người ngoài bộc bạch, không có giao hữu, không có linh hoạt trao đổi, mà trước mắt, mục đích duy nhất của cậu là học tập thật tốt.