Mấy ngày nay, tâm tình anh vô cùng không tốt, nên không có ai dám chọc giận anh. Cũng không có ai dám trước mặt anh nói điều không nên nói.
Ngoại ô của Zurich có một suối nước nóng được xây dựng ở chỗ sườn núi, cao cấp hào hoa, bởi vì không phải là khách sạn suối nước nóng mở công cộng, nên chỉ có hội viên cao cấp có thẻ VIP mới có thể đi vào, vì vậy nơi đây vô cùng yên tĩnh.
Gian phòng gỗ ở trong nhu hòa dưới ánh đèn, đá xanh lót ra tới chỗ hồ nước, nước gợn phiếm nhàn nhạt, lượn lờ trong sương mù, một bên là dòng nước lạnh, sát tường là một cây gỗ hình vòm, các phòng spa cùng nhà tắm hơi bằng kính vây xung quanh, ngoài ra còn có phòng thay đồ cao cấp.
Tranh nước vẽ treo trên tường, cùng với ghế ngồi ở bên có hoa cỏ nở rộ, bên trong nhà có nhiều chi tiết bày biện, khắp nơi lộ ra xa xỉ hưởng thụ.
Mà trong hồ là hai người đàn ông tuyệt mỹ có thể siêu lòng bất kì người phụ nữ nào!
Không chỉ có gương mặt anh tuấn, đường cong bắp thịt hấp dẫn đẹp đẽ, còn có phong cách cao quý đặc biệt lạnh lẽo, hoặc tuấn mỹ hoặc ưu nhã, mà người đàn ông này có thể làm cho thiên kim danh giá tranh nhau cướp đoạt sủng ái. Nhưng bọn họ cũng đều lãnh khốc đến vô tình sẽ không dễ dàng yêu ai.
Cửa gỗ khe khẽ đẩy mở, một người nữ phục vụ bưng rượu đi vào, đi tới bên cạnh hồ nhẹ giọng nói
"Anh Suh, rượu của anh đã tới"
"Cám ơn, để xuống là được rồi"
Người đàn ông hắng giọng phân phó, tròng mắt còn đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Anh là một người đàn ông phương Đông thanh nhã tiêu chuẩn, tròng mắc thật sâu sóng mũi thẳng táp. Giờ phút này đang cởi trần ngâm mình trong hồ, hai bắp thịt khêu gợi càng thêm hút mắt.
Một người khác vẫn nằm ở trong hồ đối diện, sau ót lót cái khăn lông cũng không nhúc nhích nhưng có thể thấy được khuôn mặt đầy anh tuấn, vóc người thon dài, bắp thịt rắn chắc cường trán, từng khối ở bên dưới làn nước, làm mê người.
Công việc ở đây trai đẹp cũng không ít, nhưng hai người đàn ông trước mắt tuyệt hiếm thấy! Người nữ phục vụ có chút hoảng loạn, chịu đựng máu mũi như muốn chảy đem vật cầm trong tay để xuống bên cạnh hồ nhanh chóng rời đi.
Bên trong khôi phục vẻ yên tĩnh, hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc không nói gì tiếp tục ngâm. Khí hậu ở Zurich cả năm đều lạnh, dù mùa hè ngâm nước nóng cũng là chuyện bình thường.
Đem tầm mắt từ cảnh trí mê người ngoài cửa sổ dời về, Johnny cầm lấy rượu đỏ bên cạnh hồ, rót hai ly, thuận miệng mà hỏi
"Thế nào? Còn chưa tìm được?"
"Ừ"
Jeonghyeon rõ ràng tâm tình không tốt, nhắm hai mắt không muốn nói thêm cái gì.
"Đã mất tích một tuần lễ, có thể đã trở về nước không?"
Johnny hớp một ngụm rượu ,khẩu vị thật tốt nhíu mày nói.
Hôn lễ kinh động kia của Jeonghyeon, cậu bỏ chạy khi đang trong hôn lễ, tin tức như vậy nếu không mạnh mẽ bịt kín, đoán chừng lên báo sẽ là tin tức sốt dẻo.
"Không thể nào"
Trán Jeonghyeon cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.
Kể từ hôn lễ khiến anh mất hết mặt mũi kia đi qua, anh không nghĩ gặp lại cậu nhưng đem cậu an toàn về nước là điều duy nhất anh có thể làm. Dù sao cậu cũng là ba của Jaehan.
Nhưng rõ ràng cậu chạy đi không bao lâu, anh đã để Lucas đi ra ngoài tìm cậu, kết quả đến trời tối Lucas nói không tìm được cậu. Anh mất tin tức về cậu, cậu mất tích làm anh ứng phó không kịp, chuyện như vậy ở dưới trướng Jeonghyeon chưa từng có.
Vì tình huống đặc biệt xảy ra anh vẫn còn để thiết bị truy tìm trên người cậu, nhưng khi mở hệ thống định vị ra không hề có tín hiệu nào.
Cậu cố ý tránh anh, đã xảy ra chuyện gì?
"Rầm"
Một tiếng, Jeonghyeon tâm phiền ý loạn từ dưới nước đứng dậy, lấy áo choàng tắm màu trắng mặc vào, sải bước hướng gian thay đồ đi tới, chuẩn bị rời đi.
Johnny để ly rượu trong tay xuống đứng dậy, liền đi theo
"Có thể là...Renjun"
Jeonghyeon đang thay quần áo, động tác ngừng lại, một câu đánh trúng người trong mộng! Nhưng trả lời Johnny vẫn là không khí yên tĩnh...
Renjun...Renjun. Giỏi lắm! Tất cả ác ý khiêu khích anh, mặc kệ dù là bạch đạo hay hắc đạo anh không thể coi như không có gì.
Nhưng hiện tại có thể. . . . . .
Cửa lần nữa bị đẩy ra, cắt đứt suy nghĩ của anh. Đi vào là Woojin. Hắn gật đầu chào Johnny một cái, thẳng tắp đi tới trước mặt Jeonghyeon đưa điện thoại di động của anh
"Ông chủ, điện thoại của người"
Jeonghyeon nhàn nhạt nhìn lướt qua, là một số xa lạ, nhận. Mà người biết số của anh không vượt quá 5 người, vậy....
"Jeonghyeon"
"Anh Lee, còn nhớ tôi không?"
Trong điện thoại truyền tới một thanh âm tươi cười của một người đàn ông.
"PD - Renjun"
Trí nhớ của anh luôn luôn kinh người, nghe qua thanh âm, cũng sẽ không quên.
"Haha, anh Lee quả nhiên lợi hại"
Renjun ở đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, vẫn tao nhã lịch sự như cũ.
"Có chuyện gì?"
Anh biết, người đến không có ý tốt, thiện giả bất lai. Mới vừa rồi Johnny nhắc tới hắn, hắn lập tức điện thoại tới.
"Không có gì, tôi chỉ là muốn thăm hỏi tiểu hoàng tử của anh Lee, không biết cậu bé có tốt không?"
"Anh không phải cần phải quanh co lòng vòng, con trai của tôi không phải người như cậu có thể động đến được"
"Vậy sao? Không bằng anh bây giờ gọi điện thoại trở về xác nhận một chút?"
Thanh âm bên đầu điện thoại kia giọng nói mang theo vài phần hả hê.
"Tôi không cần gọi điện thoại"
Jeonghyeon cười lạnh, con trai của anh từ khi còn nhỏ anh đã sắp xếp bảo vệ nghiêm mật không có bất kì ai có thể tổn thương nó, huống chi hiện tại thằng bé đang ở cùng bố mẹ anh ở trong thành Zurich, chuyện như thế càng không thể.
"Không hổ là Jeonghyeon, xem ra nghĩ lừa anh cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy."
"Nói nhảm nói đủ rồi"
Anh tính cắt đứt điện thoại di động
"Haha..."
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười hả hê
"Anh Lee, chắc là tân hôn vui vẻ chứ? Tôi nghĩ cậu ấy giống như không tốt chút nào"
Tay đang định bấm nút tắt máy bỗng dừng lại, băng lãnh nói ra
"Mày nói cái gì?"
"Jeonghyeon, người của anh đang ở trong tay tôi, anh tin không?"
Bồn tắm hào hoa an tĩnh vang lên tiếng vang, Woojin và đám người vừa mới ra ngoài trong vòng ba mươi giây đã chạy đến, lại thấy một phòng bị đổ nát, điện thoại đắt giá bị chia năm xẻ bảy trên mặt dất.
Bọn họ sợ đứng ở nơi đó, không dám động.
Đi theo Jeonghyeon rất lâu, anh đều lãnh nhạt chưa từng giận như thế, chính là loại lãnh huyết có thể làm người ta chết rét mà hôm nay như ngọn núi lửa bộc phát, có thể không hù bọn họ sao? Tại sao ông chủ nhận điện thoại mà có thể thành ra như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
"Jeonghyeon, thật sự là hắn?"
Johnny mặc quần áo tử tế sang đây xem trên mặt đất là cái bình hoa Jeonghyeon mới đá hư, đóa hoa màu hồng đáng thương nằm trên đất. Chậc chậc, hỏa khí không phải bình thường đâu!
Ricky, chỉ có em mới có thể làm cho người đàn ông lãnh khốc như vậy thành ra thế này.
Không có trả lời Johnny, hai tay hắn nắm thành quyền, thần sắc khó phân biệt, thanh âm như roi, hung hăng quất lại
"Thông báo Jisung"
Jisung là thủ hạ tinh mật nhất tổ chức tình báo của Jeonghyeon, bọn họ phụ trách tất cả công tác tình báo, có thể không khoa trương mà nói, chỉ có bọn họ không muốn biết chuyện, chứ không có chuyện nào mà bọn họ không biết. Nhận được mệnh lệnh, Woojin liền liên lạc cho Jisung.
Anh nghĩ trước kia do Ricky cố chấp trốn không muốn gặp anh, cũng không nghĩ đến Renjun có thể tra ra hành tung của bọn họ mà đi theo tới đây, cho nên anh mới không có điều động khu tình báo.
"Tra, lập tức tra cho ta"
Jeonghyeon ngẩng đầu lên, nồng nặc lạnh lẽo rót vào trong đôi mắt anh, cho dù ai nhìn thấy anh bây giờ cũng sẽ bị dọa sợ đến phát run, ít nhất, thủ hạ của anh toàn bộ cũng kinh hãi rồi.
"Đem thông tin 18 đời tổ tông nhà Renjun tra ra cho ta, trong vòng nửa giờ ta muốn biết lai lịch của hắn. Bao gồm các giao dịch bẩn thỉu kia, thậm chí tối qua hắn ngủ với con đàn bà nào, toàn bộ truy ra cho ta"
Jeonghyeon không có tâm tình, nhanh chóng sửa sang lại ống tay áo, đi ra ngoài..
**
Ricky lúc tỉnh lại, cảm thấy đầu rất đau, tứ chi vô lực, nghĩ mở mắt ra, nhưng mệt quá, cổ họng của cậu đau như lửa đốt, đột nhiên, một cỗ nước mát tràn vào môi của cậu, cậu liều mạng mà uống, cổ họng cuối cùng cảm giác thoải mái một chút.
"Uống chậm một chút...kẻo bị sặc"
Giọng nam dịu dàng ở bên tai cậu vang lên, hình như có chút quen thuộc, cậu từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông từ mơ hồ đến nhìn rõ, thần trí chưa rõ ràng.
"Renjun?"
"Rất tốt, thật vui mừng cậu rốt cuộc cũng nhớ tôi"
Nụ cười lịch sự như vậy.
Đầu cậu hơi choáng, nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng rộng rãi, ở trên chiếc giường mềm mại, cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ toàn là cây, đây là nơi nào?
"Tôi...tại sao ở chỗ này?"
Kì quái tại sao đầu của cậu lại đau thế này, huyệt thái dương đau đến không chịu nổi.
"Là tôi mời cậu tới làm khách"
Hắn lễ độ mỉm cười, đỡ cậu từ từ ngồi dậy.
"Mời tôi?"
Cậu nhíu mày, không thể hiểu được. Cậu làm sao đến được đây?
"Đúng vậy, mời"
Không đúng chỗ nào!? Ricky cúi đầu nhìn mình bộ lễ phục màu trắng chói mắt trên người, suy nghĩ từ từ quay lại, đúng rồi cậu là từ trong hôn lễ chạy ra! Nhưng Jeonghyeon cũng không có đuổi theo. Lúc ấy cậu chỉ biết cậu không thể kết hôn cùng anh, cũng không dám, chỉ muốn đi.
Cậu liều mạng chạy trên đường, mọi người đi qua đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn cậu, nhìn bộ lễ phục tinh xảo, nhìn một người châu Á, trốn khỏi hôn lễ sao?
Cậu không để ý nhiều tới vậy, chạy đến nỗi giày cũng rơi ra nhưng không quay đầu lại.
Sau đó có một chiếc xe màu đen cản cậu, cậu chưa kịp nhìn thấy người trên xe đã bị khăn tay trắng bịt miệng cậu lại, sau đó cậu mất đi ý thức.
"Cậu nghĩ sao?"
Nếu tỉnh lại, người đầu tiên thấy là Renjun vậy cậu nhất định biết Renjun là chủ mưu rồi. Nhưng Renjun bắt cậu có mục đích gì đây?
"Cậu yên tâm"
Hắn dịu dàng trấn an cậu
"Tôi tuyệt đối sẽ không đối với cậu như vậy"
Trên thực tế là hắn thật muốn cậu, như thế nào cũng phải đợi đến khi Jeonghyeon xuất hiện mới nói.
Hắn đang trên đường thì nhận được tin tức, nói Jeonghyeon hôm nay cử hành hôn lễ, nhưng bọn họ ở bên ngoài hiện trường hôn lễ mấy cây số cũng chưa có biện pháp tiến thêm một bước.
Jeonghyeon người đàn ông này. Quả nhiên không thể xem thường.
Thật may là, hắn làm việc cho tới bây giờ đều là chuẩn bị vạn toàn, hắn tin tưởng bất cứ chuyện gì cũng sẽ có chỗ sơ hở. Cho nên, hắn không cam lòng rời đi, chờ ở hiện trường bên ngoài hôn lễ.
Hắn không có nghĩ đến, Ricky như thế nào lại từ trong hôn lễ chạy ra, hơn nữa Jeonghyeon cũng không có phái người tới đuổi theo, đây không phải là trời chiều lòng người sao?
"Anh bắt tôi đến đây, rốt cuộc là sao?"
Renjun nhìn cậu ánh mắt thành khẩn
"Ricky tin tưởng tôi, tôi không muốn tổn thương cậu, nhưng tôi có một món nợ nhất định phải đòi Jeonghyeon, nhưng hắn quả thật là tường đồng vách sắt, căn bản không có biện pháp động đến anh ta. Chỉ có cậu và đứa bé mới là nhược điểm của anh ta"
Muốn bắt cóc Jaehan căn bản là chuyện không thể nào, cho nên hắn chỉ hướng cậu mà xuống tay.
"Đứa bé?"
Ricky nghe được Renjun nhắc tới đứa bé, tim đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ngay trước mắt thoáng qua, trời ạ, cậu làm sao có thể quên mất Jaehan? Cậu đã đồng ý với con, muốn cùng nó vĩnh viễn không xa rời nhau.
Ở trong hôn lễ, cậu cứ như vậy chạy ra, thằng bé làm thế nào? Làm thế nào? Có khóc hay không? Renjun, hắn muốn làm gì?
"Con trai của tôi đâu? Anh đã làm gì với con tôi?"
Cậu chỉ quan tâm tới con, có phải bị bọn họ bắt rồi không?
"Cậu yên tâm"
Tao cười cười
"Con trai Jeonghyeon , chúng tôi không có bắt"
Trên thực tế là bọn hắn căn bản không bắt được, nếu như hôm nay không phải Ricky chạy đến, cả cậu cũng không bắt được.
"Vậy anh bắt tôi, là có ý gì?"
Ricky cảm thấy hắn thật sự là điên rồi, lúc này hắn lại cười?
"Tôi đối với anh ấy mà nói, một chút ý nghĩa cũng không có! Nếu như anh điều tra tìm hiểu rõ, nhất định sẽ biết giữa tôi và anh ấy, ân oán không phải vài ba lời nói được rõ ràng, hiện tại tôi lại như vậy chạy đi, anh ấy hận chết tôi! Làm sao có thể dùng tôi để uy hiếp được?"
"Là thế này phải không?"
Hắn nhìn chằm chằm cậu, nhìn kĩ từng vẻ mặt của cậu
"Theo tôi biết Jeonghyeon rất thích cậu. Hơn nữa còn thích đến không dừng được"
Nếu như không thích, lấy ở đâu ra hôn lễ hôm nay? Nếu như không phải là thật ưa thích như vậy, người đàn ông kia sao có thể không truy cứu việc cậu làm cho anh ta mất mặt trước mọi người?
Lòng của cậu đang nghe lời của hắn thì đột nhiên giật mình, vội lên tiếng phủ nhận nói
"Làm sao có thể, anh nhất định đã lầm"
"Cậu không cần cùng tôi tranh luận cái này"
Hắn giơ tay, ngăn trở lời nói của cậu
"Cậu có quan trọng hay không, mấy ngày nữa có thể biết"
"Mấy ngày nữa?"
Có ý gì? Nhưng mà chẳng lẽ cậu sẽ ngủ ở chỗ này mấy ngày sao? Không được, cậu phải đi về nhìn con, cậu không biết Jeonghyeon sẽ làm gì cậu, nhưng cậu cần phải trở về tìm con.
"Nếu như, anh ta dám một mình xuất hiện tại nơi này, như vậy, cậu cảm thấy cậu có quan trọng đối với anh ta hay không?"
Hắn cười, tự tin vô cùng. Lần này, hắn thật sự chuẩn bị tốt mới được. Jeonghyeon, ngươi cũng có lúc rơi vào tay ta.
"Renjun, tôi với anh không thù không oán, ân oán giữa các người, tôi không liên quan, anh vì sao đối với tôi như vậy?"
Cậu tức giận lên tiếng. Chuyện của hắn cùng Jeonghyeon sao lôi cậu vào? Cậu căn bản cũng không muốn dính líu quá sâu, như vậy sẽ làm mình vạn kiếp bất phục!
"Ricky...Em biết không?"
Cậu tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho ánh mắt của hắn mê ly, đưa tay muốn lau gò má ửng đỏ của cậu, lại bị cậu né tránh,
"Thật ra thì, tôi thích em"
Hắn thở dài
"Chín năm trước, tôi đã thích em rồi"
Khi thời khắc sinh mạng của hắn suy nhược nhất, cậu giống như là một thiên sứ, đi vào trong sinh mệnh của hắn, mặc dù thiên sứ này làm hắn tức giận muốn hộc máu, nhưng mấy năm qua hắn không quên được cậu.
Cậu rõ ràng rất sợ, sợ đến muốn chết, lại tuân thủ không có gọi điện thoại đi ra ngoài, cũng không có nói cho bất luận kẻ nào chuyện đã xảy ra trong phòng rửa tay. Nhưng phía sau hắn dùng hết quan hệ cũng không tìm được cậu.
Mãi cho đến lần trước ở tiệc sinh nhật của Suh gia gặp lại lần nữa, hắn đối với cậu lần nữa khuynh tâm rồi. Hắn thích cậu tinh khiết, thích cậu rõ ràng rất mảnh mai nhưng trong mắt lại có kiên cường.
Đáng tiếc, cậu tại sao muốn là người của Jeonghyeon thật là không thể tha thứ.
"Anh...Làm cho người ta ghê tởm."
Ricky chưa bao giờ biết ghét hành động của một người như vậy. Dù là trò chơi biến thái, Jeonghyeon là một người tài giỏi nhưng anh ít nhất chưa bao giờ che giấu mục đích của mình, sẽ không hèn hạ như hắn
"Ghê tởm? Tôi có chạm qua em sao? Y phục của em còn mặc trên người, thiết bị truy tìm trên người tôi còn chưa lấy ra"
Hắn cũng chỉ là dẫn cậu đến nơi mà vệ tinh không tìm ra mà thôi.
"Chờ tôi giải quyết xong Jeonghyeon chúng ta có thể ở cùng một chỗ, tôi có thể dẫn em đến một nơi không ai biết chúng ta, vĩnh viễn ở chung một chỗ, không có ai tách chúng ta ra"
Kẻ điên, Renjun nhất nhất định là người điên. Một người bị thù hận che mất tâm trí. Cậu làm sao ngu như thế, trước kia còn nghĩ hắn là người ôn hòa chứ? Hắn căn bản là điên rồi.
Jeonghyeon, anh sẽ đến không? Anh sẽ đến cứu em sao? Thật ra thì, em tình nguyện để anh không tới, vì hắn đã điên rồi, anh nếu quả như thật một thân một mình đến, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng ở tại thời khắc như vậy, ở sâu trong đáy lòng cậu có một thanh âm rõ ràng cho cậu biết, anh nhất định sẽ tới.
Dù anh đã từng hành hạ cậu khổ sở nhưng hôn lễ cậu lại cứ thế mà bỏ anh đi.
Đây là một ngôi biệt thự ở Zurich nằm ở gần đông nam của Pháp, trong một cái trấn nhỏ, nằm trong rừng sâu, khó trách thủ hạ của anh mất một phen mới tra ra được.
Khi Jeonghyeon đứng ở trong sảnh rộng, khuôn mặt trầm tĩnh, so với ánh trăng trong mùa đông này còn lạnh hơn, một thân quần áo màu đen, thân thể cao lớn rắn rỏi giống như một quốc vương cao ngạo đang dò xét lãnh địa của mình, hoàn toàn không có khẩn trương và lo lắng.
"Jeonghyeon anh quả nhiên thật can đảm. Không hổ là hắc đạo chi thần làm cho người ta hồn bay phách lạc"
Renjun ngồi ở lầu hai thấy Jeonghyeon một mình đến hơn nữa không sợ hãi thủ hạ của hắn đang soát người anh ta, thật can đảm, dám một mình tới địa bàn của hắn. Hắn thoải mái vỗ tay một cái, trên mặt cười hả hê.
Cả tòa biệt thự, bao gồm đại sảnh, lầu trên lầu dưới, trong ngoài, khắp nơi đều là thủ hạ của hắn, tất cả đều nắm vũ khí tân tiến nhất, lợi thế của hắn đang ở trước mắt, điều này làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Lần này, hắn hạ quyết tâm đánh cuộc, hôm nay nhất định phải cho Jeonghyeon chết không có chỗ chôn.
"Lời nói gì cũng đã nói hết rồi"
Khi Jeonghyeon nhàn nhạt mở miệng
"Tao đã làm theo yêu cầu của mày, tao muốn thấy cậu ấy trước"
"Anh dám đến đây, tôi dĩ nhiên cũng không thành vấn đề"
Hắn vỗ tay phát ra tiếng, lập tức có người đi dẫn người.
Ricky bị mang đi ra thì trên người lại vẫn mặc lễ phục hôn lễ ngày đó, bởi vì cậu cự tuyệt Renjun trừ ăn uống để giữ mạng nhỏ của mình về gặp con trai cái gì cậu cũng từ chối. Sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy, tinh thần quá tệ.
Khi cậu đứng ở cầu thang nhìn thấy có một mình Jeonghyeon đứng ở vòng vây của cường địch mà hốc mắt đau xót, nước mắt cứ như vậy chảy xuống...Anh đã đến rồi! Trong lòng rõ ràng biết anh sẽ đến nhưng khi thấy anh lúc này lòng của cậu trở nên chua xót, vừa đau khổ vừa ngọt ngào.
Còn hận cái gì? Còn do dự điều gì nữa?
Người đàn ông kia vì cậu một thân một mình đi vào hang cọp, nơi này khắp nơi đều là mãnh thú ăn thịt người, anh rõ ràng biết lại chỉ đi một mình, anh không đánh lại nhiều người như vậy, nhưng anh lại đến.
Chỉ vì, cậu ở chỗ này...
Người như Jeonghyeon có lẽ cả đời này, anh vĩnh viễn sẽ không vì tổn thương ban đầu mà nói xin lỗi với cậu nhưng cậu không còn hận nữa, vào lúc này cậu không hề hận anh nữa...
Cậu không có ích lợi gì, không có cốt khí, không có kiên trì nhưng cậu không hận anh nữa.
Ba năm quả rất dài, cậu tự gạt mình thật ra cậu không quên được anh, không có cách nào, người đàn ông này cậu biết là đang tồn tại như thế nào.
Cậu còn yêu anh, không cách nào khống chế yêu anh, coi như tình yêu này cậu dùng hận để che đi nhưng không che giấu được! Cho tới hôm nay nhìn anh đứng đó lòng cậu không còn nghi ngờ gì, dù do dự trong hôn lễ nhưng giờ phút này đã tan biến.
Tầm mắt của bọn họ, quấn quít ở chung một chỗ thật chặt, thiên ngôn vạn ngữ, cũng ở trong ánh mắt đó.
"Jeonghyeon, người anh đã gặp được, hoàn hảo không thương tổn gì, bây giờ không phải đến phiên anh sao?"
Renjun cười, giọng nói hưng phấn, hắn nghĩ mơ ước gần mười năm hôm nay rốt cuộc sắp thực hiện, vào giờ phút này, nhiệt huyết sôi trào.
"Mày đã cho tao phần đại lễ này, như vậy tao cũng nên trả lại mày đúng không?"
Jeonghyeon chợt bình tĩnh mở miệng.
"Cái gì?"
Jeonghyeon xuống tay, đè đồng hồ đeo tay của anh xuống một giây kế tiếp, cửa đại sảnh liền bị đá ra. Các huynh đệ của anh đi vào, từng người trên mặt đều mang theo hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn, trên tay đều là vũ khí mà phía trước là...
"Anh Doyoung?"
Rickt kinh ngạc nhỏ giọng hô ra ngoài, cậu không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này nhìn thấy Doyoung. Giật mình giống cậu còn có Renjun, sắc mặt của hắn trở nên xanh mét khó thể mà cười được.
"Renjun, làm sao con lại ở chỗ này?"
Mẹ Doyoung nhìn cháu ngoại thì cũng cả kinh, bà vốn cho rằng người cháu này từ 9 năm trước đã không có, hôm nay lại nhìn thấy ở đây.
Nhưng mà thấy Ricky bà đồng thời cũng tức giận
"Ricky, cái người sao chổi này tại sao Kim gia xui xẻo lại đụng phải cậu? Còn không bảo người đàn ông của cậu thả chúng tôi?"
"Mẹ, đừng nói nữa có được hay không?"
Doyoung không biết nên vui hay nên mừng, anh chưa bao giờ nghĩ họ lại đối mặt dưới tình huống này.
Những người khác cũng sợ không dám ra tiếng, chị của Doyoung một nhà ba người ôm chặt nhau. Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ Doyoung nói lời này làm cho cả người Jeno càng thêm băng lạnh, mà Ricky không phản bác lời của mẹ Doyoung, cũng không cần thiết, nhưng mẹ con nhà Doyoung, ba người...
"Jeonghyeon, mày là có ý gì?"
Rất khó an ổn nữa Renjun đứng lên đi xuống cầu thang hung hăng chất vấn, thủ hạ của hắn áp giải Ricky đi theo cùng.
"Ngươi thông minh mà, sao lại không biết chứ?"
Jeonghyeon thu hồi ánh mắt lạnh lẽo của mình sau đó nói
"Sáu đổi một, mày được lợi rồi"
"Mày quả nhiên, thâm độc!"
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Jeonghyeon lại điều tra hắn, đem người thân của hắn đến trao đổi. Chỉ là...
"Mày cũng đừng nghĩ! Bọn tao đã đợi chín năm, thù diệt bang hội tao không thể không báo, hôm nay cơ hội đến tao làm sao có thể buông tay!"
Năm đó vì giao dịch ma túy không đề phòng Jeonghyeon, cho nên người trong bang bị giết chết hết.
Nếu như không phải hắn trốn được ở biên giới, không thì đã thành quỷ ở diêm vương rồi.
"Mày cảm thấy mày có bao nhiêu hi vọng?"
Jeonghyeon lắc đầu một cái, vì cái người không nhìn rõ tình thế của mình. Trên đời này có thể đấu cùng Jeonghyeon anh còn chưa có ra đời.
"Mặc dù người bên ngoài bị mày giết chết, chỉ là mày nhìn kỹ một chút, tao chỗ này còn có bao nhiêu người"
Nơi này, hai trăm người, coi như Jeonghyeon lợi hại hơn nữa, không tới một giây, cũng bảo đảm hắn biến thành tổ ong vò vẽ.
"Mày xác định mày không làm giao dịch này?"
Jeonghyeon nhàn nhạt mở miệng. Anh biết, Renjun đối với người thân của hắn có chút tình cảm, dù sao năm đó hắn cùng đường, nhưng không có liên lụy người thân của hắn, cho nên anh mới đem hết bọn họ đến đây làm lợi thế cho anh.
Có lẽ bọn họ vô tội nhưng anh mặc kệ chỉ cần bảo đảm Ricky an toàn, chuyện gì anh cũng sẽ làm. Bắt mấy người bọn họ thôi mà coi là gì?
Anh không nghĩ là người thân của Tao lại là nhà Doyoung. Doyoung, lại dám dòm ngó người của anh, món nợ này anh hôm nay sẽ đòi lại một lần!
"Đương nhiên là không!"
Thành công rõ ràng đang ở trước mắt, hắn làm sao có thể buông tha? Hắn chết cũng sẽ không buông tha.
"Đáng tiếc"
Jeonghyeon nhanh chóng từ bên mình, Woojin móc ra cây súng lục đưa lên sau gáy của Doyoung
"Nếu không đạt được thỏa thuận chung vậy thì không bằng tao giúp mày chọn lựa.
"Cạch"
Một tiếng, chốt an toàn đã mở ra.
"Không thể!"
Âm thanh bén nhọn ngăn cản từ Ricky, tròng mắc sắc bén của Jeonghyeon híp lại hung hăng trừng cậu.
"Jeonghyeon, anh không nên như vậy!"
Cậu không ngừng lắc đầu, mang theo vài phần cầu khẩn
"Anh Doyoung cũng không có làm gì sai, anh bỏ qua cho cả nhà bọn họ."
"Em vì bọn họ mà cầu xin anh?"
Lời nói như từ trong kẽ răng của Jeonghyeon rít ra.
"Đúng vậy, xin anh đừng giết anh ấy"
Cậu thiếu Doyoung quá nhiều không thể đền đáp tình nghĩa này, càng không thể để cả nhà họ vì cậu mà mất mạng, cái giá quá lớn.
Anh nhìn cậu, tròng mắt thâm trầm.
"Haha, Jeonghyeon, người của mày lại vì người khác mà cầu xin mày"
Renjun thấy như thế điên cuồng cười to.
Jeonghyeon súng trong tay, càng nắm càng chặt.
"Renjun, mày xác định sáu mạng người nhà họ Kim, mày có thể hoàn toàn không quan tâm?"
Thủ hạ của anh, đem sáu người nhà họ Huang tới trước mặt, súng đồng thời đưa lên sau gáy bọn họ.
Bởi vì sợ, cô gái nhỏ con của chị gái Doyoung khóc không ra tiếng
Tiếng cười cuồng vọng rốt cuộc dừng lại, Renjun cứng ngắc, chần chừ.
Hắn làm sao có thể không quan tâm? Khi còn bé, trong nhà quả thật rất không tốt, dì thường giúp đỡ bọn họ, sau khi bọn họ đi Thái Lan, bố mẹ nhiều năm sau qua đời, dì là người thân duy nhất của hắn cho nên năm đó nếu không còn đường lui hắn cũng không muốn liên lụy bọn họ! Thù hận của hắn, hắn không bỏ được, nhưng nếu muốn hi sinh cả nhà dì, hắn thật....không xuống tay được.
Jeonghyeon người này, thâm sâu không lường được, sẽ không ai biết bước kế tiếp anh ta muốn làm cái gì, hắn không dám cầm sáu mạng người để đánh cược.
"Đã suy xét kỹ chưa?"
Khẩu súng mở ra thanh âm, kích thích màng nhĩ của hắn, hắn một thanh kéo Ricky qua, đưa súng lên Thái Dương của cậu
"Người của mày, mày không phải đã mặc kệ mạng nhỏ của cậu ấy chứ?"
"Cho nên, tao với mày trao đổi, sáu đổi một"
Tình thế, tựa như có lẽ đã rất rõ ràng rồi. Bọn họ cũng bắt được đối phương muốn hại, không được phép suy tính lâu, hắn cắn răng một cái
"Được"
Quá trình trao đổi, đều là trầm mặc.
Sau khi trao đổi con tin, Renjun cười to ra ngoài
"Jeonghyeon dù mày có thông minh cũng không ngờ xung quanh biệt thự này được chôn bom chứ?"
Hắn lấy hộp điều khiển ti vi ra, đồng thời phân phó thủ hạ đem người nhà của dì hắn lên lầu cuối đi máy bay trực thăng, chỉ có Doyoung sống chết không chịu đi.
"Tao hôm nay gọi mày tới, chính là muốn cùng mày chết"
Hắn tự tay chỉ bên trong phòng hơn hai trăm người
"Những người này đều là thủ hạ trung thành nhất của tao, chính là chết, cũng nguyện ý theo tao! Hôm nay, xem ra cuối cùng người thắng là tao, haha..."
Không có ai thấy Woojin hành động, kéo Doyoung trở lại, chống súng vào đầu Doyoung đứng ở bên cạnh Jeonghyeon.
"Jeonghyeon, mày không coi trọng chữ tín"
Tao giận đến hai mắt đỏ lên, cầm hộp điều khiển ti vi trong tay, tay cũng phát run.
"Đối với người như mày, không có cần thiết coi trọng chữ tín"
"Doyoung tại sao không nghe lời anh, nhất định phá hư chuyện của anh?"
Chỉ cần tay hắn nhấn nút một cái tất cả mọi người đều chết gồm cả Jeonghyeon
"Anh họ, xin lỗi em không thể để Ricky một mình ở chỗ này"
Doyoung thờ ơ lắc đầu quay đầu nhìn sắc mặc tái nhợt của Ricky
"Ricky em không sao chứ?"
"Anh Doyoung, anh không nên...."
Ricky rất muốn nhắm mắt lại, nhưng cậu sợ, sợ Jeonghyeon thật sẽ giết anh ấy, cậu không thể nghĩ ra anh Doyoung và Renjun có quan hệ như vậy, không trách được lần đầu tiên thấy hắn, cậu cảm giác quen thuộc thì ra máu mủ không xóa được!
Tại sao để bọn họ gặp nhau trong tình cảnh này?
"Như vậy cùng đi gặp Diêm vương thôi"
Loại bom này có thể phá hủy cả ngọn núi, tất cả đều phải chết!
"Không bằng mày ấn thử đi?"
Jeonghyeon hung ác nhìn chằm chằm Doyoung, sau đó quay người lại nhìn người đàn ông đã điên cuồng nhẹ giọng đề nghị.
"Mày có ý gì?"
"Đúng là có ý, bom của mày đã bị chúng tao hủy rồi"
Một nhóm người đi vào trang phục màu đen
"Ông chủ đã xử lí sạch sẽ rồi"
Cầm đầu là một người đàn ông tóc vàng cung kính báo cáo với Jeonghyeon
"Không thể nào! Không thể nào!"
Renjun điên cuồng theo nhấn hộp điều khiển ti vi trong tay, nhưng không có phản ứng, một chút phản ứng cũng không có.
Hắn một thanh ném xuống, giơ súng hướng bọn họ bắn tới, thủ hạ của hắn cũng đi theo nổ súng. Jeonghyeon một tay che chở Ricky, lui ra ngoài.
Nhất thời, bên trong biệt thự là một mảnh hỗn chiến.
Ricky không nghĩ tới, Jeonghyeon sau khi cứu cậu trở lại, cũng không có đưa cậu về Zurich mà dẫn cậu về nước.
Ngày đó anh Doyoung bị bọn họ đưa về, nhưng cậu không gặp lại Doyoung nữa. Cậu rất lo lắng. Nhưng Jeonghyeon không để cho cậu gặp Doyoung, đối với cậu cũng lạnh nhạt, không thèm nói chuyện với cậu.
Cậu cảm thấy anh đang giận cậu, tức đến không muốn nói chuyện! Có không? Giận cái gì đây? Nếu anh nguyện ý mạo hiểm tính mạng cứu cậu vậy hẳn không giận chuyện cậu chạy khỏi hôn lễ chứ?
Nhưng anh không muốn gặp cậu, cậu không có cách nào. Nhưng cậu lo lắng cho Jaehan không biết làm sao.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ nhưng cậu không ngủ được, cho nên đi xuống lầu muốn ra vườn hoa. Ngón tay mơn trớn cầu thang, đi xuống, lòng cậu cảm khái, căn nhà này là nơi nhiều nước mắt và khổ sở nhưng nhiều năm qua cậu vẫn ở đây.
Nhưng khi cậu vừa đi đến cửa, Lucas đã đi ra ngăn cậu
"Cậu chủ, hiện tại không thể ra bên ngoài, xin về lầu nghỉ ngơi đi"
"Lucas tại sao không thể ra ngoài?"
Ricky nhìn người đàn ông thái độ qua bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Cậu không muốn đi đâu, chỉ ra vườn hoa không được sao?
"Cậu chủ, tối nay đi! Ông chủ ở bên ngoài không có tiện"
Anh chỉ có thể nói như vậy.
Làm cái gì? Jeonghyeon tên khốn kiếp này, thấy cậu không nói còn chưa tính hiện tại anh ở bên ngoài cậu cũng không thể đi ra quấy rầy, được rồi không đi thì không, có gì to tát chứ!
Xoay người đi lên lầu nhưng một chân vừa đặt lên thấy bóng dáng quen thuộc từ máy theo dõi thoáng qua, cậu thấy Doyoung và Jeonghyeon!
"Tôi không đi, các người buông tôi ra. Tôi muốn tìm người"
Ngày đó trong mưa bom lửa đạn, Doyoung bị cái người có thể so sánh như một người bộ đội đánh Doyoung ngất xỉu, sau đó tỉnh lại biết mình về nước, hơn nữa bị giam cầm ở một nơi xa lạ.
Mỗi ngày đều có người đưa thức ăn cho Doyoung nhưng Doyoung không thể rời khỏi phòng nửa bước, nhưng hôm nay người đàn ông lạnh lẽo đó nói với Doyoung là Doyoung có thể đi. Sau đó mạnh mẽ kéo anh ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đó, một đường nhìn thấy biệt thự, có phải Ricky và người đàn ông đó ở đây không? Nghĩ đến khả năng này Doyoung nguyện không đi.
Tình cảnh ngày đó Doyoung thật lo lắng cho Ricky có bị sao không? Không có tận mắt thấy cậu, Doyoung không yên lòng.
Nhưng cái người đàn ông cao lớn không để ý đến Doyoung vẫn áp giải Doyoung ra cửa.
Sau đó Doyoung nhìn thấy một chiếc xe đi thẳng vào, Doyoung dùng hết hơi sức chạy vọt tới, hộ vệ áo đen không nghĩ tới Doyoung có sức lực lớn vậy, xe ngừng lại, Jeonghyeon chậm rãi hạ cửa xe xuống, tỉnh táo nhìn người hộ vệ kia lập tức lui xuống.
"Anh Lee"
Doyoung không gọi tên của anh, cũng không có xưng tổng giám đốc như ở công ty.
"Tôi hi vọng anh có thể để tôi gặp Ricky"
Trước mặt Jeonghyeon không có ai có thể phách lối được. Huống chi Doyoung luôn tao nhã lịch sự như thế.
Tròng mắt Jeonghyeon đen nhánh thoáng qua chút phức tạp, ngón tay của anh đang lật tài liệu nhẹ nhàng lướt qua, nhàn nhạt mở miệng
"Cậu ấy không muốn gặp anh, anh đi đi!"
Nếu không đi, anh xác định không bỏ qua cho Doyoung nữa.
Nếu anh đã nguyện ý thả Doyoung đi, thì Doyoung không nên trở lại khiêu khích anh.
"Anh không phải là cậu ấy, không có quyền thay cậu ấy trả lời"
Doyoung thái độ kiên trì.
Anh đưa tay mở của xe đi ra đứng trước mặt Doyoung, suy nghĩ sâu xa nói
"Tôi đề nghị anh nói rõ ràng lại, rất nhiều chuyện không phải có tiền có thể giải quyết được"
"Tôi chỉ muốn xác nhận thấy cậu ấy không sao là được rồi"
Doyoung vẫn không muốn buông tay.
"Cậu ấy là người của tôi, tốt nhất không liên quan đến anh"
"Cậu ấy đối với tôi mà nói rất quan trọng, chúng tôi cùng nhau lớn lên, Ricky đơn thuần là một cậu trai vui vẻ. Ân oán giữa các người, tôi không có tư cách nói, nhưng nếu như cậu ấy ở cùng một chỗ với anh không vui, tại sao không buông tay để cậu ấy đi?"
Một khẩu súng đen nhánh đặt trước trán của Doyoung, dịu dàng nói nhỏ
"Nói tiếp đi tôi còn muốn nghe"
"Bởi vì tôi thích cậu ấy, nếu như có thứ cậu ấy cần, anh không thể cho cậu ấy thì tôi có thể. Tôi sẽ quý trọng cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể sống hạnh phúc"
Không sợ họng súng lạnh lẽo, Doyoung nói.
"Cạch"
Một tiếng mở chốt an toàn ra, Jeonghyeon híp mắt lại, ngón trỏ sảo động, chỉ cần một cái, Doyoung ngày mai không thấy mặt trời.
"Còn có lời gì phải nói sao?"
Jeonghyeon bên môi nâng lên nụ cười lạnh, anh vốn nghĩ bỏ qua cho Doyoung. Kết quả là Doyoung dám trước mặt anh mà thổ lộ tình cảm với Jaemin.
"Không có"
Doyoung nhắm mắt lại, một người đàn ông như vậy, nếu quả như thật muốn giết Doyoung, Doyoung căn bản tìm không thấy lối ra nửa bước. Chỉ là, Doyoung hy vọng Ricky có thể sống khá hơn một chút mà thôi. Dù cậu chưa từng cho Doyoung cơ hội làm chăm sóc cậu.
"Rất tốt"
Anh từ từ giơ ngón tay, động tác cố ý chậm chạp, anh ngược lại muốn nhìn một chút, một người đàn ông có thể hi sinh vì tình yêu, đang đối mặt với cái chết sẽ có nét mặt ra sao.
"Jeonghyeon, không thể"
Giọng mềm mại mang theo khẩn trương, ở chỗ không xa vang lên. Thấy một màn như vậy, Ricky mới hiểu được, Lucas không để cho cậu ra ngoài là vì nguyên nhân này.
Anh Doyoung, sao lại chỗ này, mà Jeonghyeon...
Cặp mắt mang theo kiên định, từng bước đi đến gần anh.
"Ricky, em không sao chứ!"
Thấy người làm cho Doyoung lo lắng vô cùng, Doyoung cũng yên tâm. Ricky vẫn tốt.
"Anh Doyoung..."
Ricky đáp lại Doyoung là một nụ cười, đi thẳng tới trước mặt Jeonghyeon
"Jeonghyeon, anh không giết anh ấy"
"Em lại dám vì người khác? Thế nào? Không nỡ để cậu ta chết sao?"
Con ngươi màu đen của Jeonghyeon trở nên hời hợt, thái độ ngày càng bình tĩnh.
"Đúng, anh ấy không thể chết được"
"Em chạy khỏi hôn lễ là vì cậu ta sao?"
"Ricky, em..."
Doyoung hiểu rõ ngày đó sao lại thấy cậu mặc áo cưới trắng, thì ra bọn họ đã kết hôn. Nhưng Ricky tại sao....
Không phải! Nhưng Ricky vào thời khắc này không thốt nên lời. Ánh mắt của anh thật đáng sợ, như là muốn đem người ta cắn nuốt đáng sợ.
"Trả lời không được? Vậy là em thích cậu ta?"
Cho nên lúc cuối cùng ở buổi lẽ cậu không muốn ở bên cạnh anh. Vì người khác mà lẩn trốn anh?
Không phải vậy, không phải vậy. Người trong lòng cậu rõ ràng là anh, anh sao lại nghĩ cậu thích anh Doyoung đây? Anh thông minh như vậy sao không nhìn ra cậu vẫn thích anh.
"Jeonghyeon để cho anh Doyoung đi. Em sẽ ở bên cạnh không rời khỏi anh"
"Ricky, em không cần như vậy, nếu như ở bên anh ta không vui, hãy đi cùng anh được không?"
Nếu quả thật thích một người, làm sao có thể không muốn cùng người đó nắm tay đi? Ricky có phải đã quá rõ ràng rồi không?
"Vĩ đại như vậy? Vì cậu ta em không cần sự tự do của mình?"
Giơ tay đẩy cậu ra, súng lục khẽ nâng, cậu lại dám trước mắt anh vì một người khác, coi anh là gì chứ?
Doyoung đáng chết! Đã sớm đáng chết rồi, anh không cần mềm lòng nữa!
"Jeonghyeon, nếu như, anh thật muốn giết anh Doyoung thì giết em trước đi"
Cậu cầm súng lục từ tay anh hướng về phía giữa trán của mình, Ricky nhẹ nhàng mở miệng.
Anh chưa bao giờ thấy Ricky kiên định như thế, nhưng lại vì người khác!
Tất cả chung quanh đều an tĩnh, mọi người đều bị khẩn trương kích thích mồ hôi lạnh toàn thân, bọn họ không cách nào tưởng tượng, chuyện kế tiếp sẽ ra sao.
"Ricky, em không nên như vậy"
Doyoung muốn đi tới lại bị người ta kéo lại không cho nhúc nhích. Doyoung sao có thể để Ricky vì mình mà mất mạng? Người đàn ông này có phải là thích cậu ấy không, nếu không sẽ không đem người nhà của Doyoung ra đi cứu Ricky.
Nhưng Ricky? Có phải không cam tâm tình nguyện sống ở bên cạnh anh ta? Đây là loại tình gì đây? Tại sao anh cứ lún vào?
Nhưng không có người trả lời vấn đề của Doyoung, bọn họ giằng co. Giữa bọn họ không có ai có thể tan ra để đi vào.
"Em dùng mạng của mình để đổi mạng của cậu ta?"
"Vâng"
Mười ngón tay nắm thật chặt súng lục, cậu biết, trước mắt người đàn ông này thật muốn giết anh Doyoung, cậu chỉ có thể dùng mình để đánh cược.
Không sai, cậu đang đánh cuộc tình cảm của Jeonghyeon dành cho cậu! Cậu biết anh yêu cậu! Nhưng cậu không muốn người khác vì mình mất mạng.
Jeonghyeon nhìn cậu, vẻ mặt của anh rất an tĩnh. Lại đem đến cho mọi người khác áp lực cường đại chưa bao giờ có. Ai cũng không nói lời nào, ai cũng không dám nhúc nhích, ngay cả tiếng hít thở, giống như cũng trở nên dư thừa. Cực lâu về sau, Jeonghyeon lại cười.
"Nếu như anh muốn có một người nhất định phải chết, giữa anh và cậu ta, em chọn người nào?"
Tròng mắt Ricky mở thật to , lúc này, trong đầu cậu trống rỗng, toàn thân cũng mềm nhũn, cậu ngốc giống như bị rơi vào một ác mộng đáng sợ, cậu không nói được gì. Ác mộng này quá sâu, cậu không tỉnh táo lại!
Jeonghyeon, tại sao anh còn phải ép em như vậy? Anh biết rõ ràng...Tại sao còn phải ép em?
Từng giọt lệ rơi xuống, im lặng...
"Rickt, em không có cách nào lựa chọn vậy sao? Em chính là hận anh như vậy sao?"
Anh cúi đầu xuống ở bên tai của cậu thì thầm nói
"Rốt cuộc làm sao để em có thể cam tâm tình nguyện sống cùng anh?"
Rốt cuộc làm sao, em mới yêu anh?
Jeonghyeon tới hôm nay mới biết, đối với cậu mà nói, mình căn bản cũng không có giới hạn thấp nhất, anh đối với cậu không nắm chắc cậu đã sớm không yêu anh.
Woojin hiểu lúc này Jeonghyeon muốn làm gì nhưng đã chậm...hắn dùng sức lực cả đời để nhào tới nhưng tiếng súng vẫn vang lên....
Ngực của anh chảy máu, Woojin liếc mắt nhìn sung huyết đỏ bừng muốn giành lấy súng trong tay Jeonghyeon nhưng không được, súng kia vẫn bị anh nắm chặt không buông ra.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, hô hấp muốn ngừng, ngay cả Doyoung sắc mặt cũng trắng bệch.
Ricky mặt đã trắng bệch như tờ giấy, anh tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể? Cậu nghĩ đưa tay phủ vết thương của anh, nhưng cậu không nhúc nhích được, một chút cũng không nhúc nhích được.
Tại sao cảnh tượng giống nhau lại xảy ra lần nữa? Cậu không phải muốn anh chết!
Woojin đỡ Jeonghyeon hướng về biệt thự, lại bị anh giơ tay ngăn cẳn, anh quay đầu nhìn cậu dứt khoát nói
"Ricky em đi đi! Nếu như ở bên cạnh anh làm em khổ sở, làm em khó chịu, vậy thì em đi đi. Anh sẽ không cản em nữa"
Cậu giống như mất đi ý thức, nghe âm thanh của anh, ngước mắt nhìn anh nhưng không nghe anh nói gì.
"Nếu em còn muốn thấy Jaehan thì liên lạc với Lucas là được. Anh không muốn gặp em nữa. Từ giờ phút này, em đã thật sự tự do"
Tại sao anh luôn chậm một bước? Chậm một bước đã là chân trời, mạnh mẽ bắt được nhưng vĩnh viễn không thuộc về mình.
Nếu quả thật không thể yêu nữa, thì không cần! Bởi vì anh không thể làm cho cậu hết khổ sở! Vậy thì để đau khổ lại cho anh gánh đi.