Chap 64

123 13 0
                                    

Bố con nhà họ Lee không nói gì mà lại trực tiếp mà đối đầu.
"Rầm"
Bình hoa quý thời đã bị vỡ tan tành trên mặt đất.
"Jeonghyeon, rốt cuộc con muốn gì?"
Kể từ khi thấy con trai mang theo người kia quay lại nơi này, ông Lee không thể ngồi yên được nữa. Tại sao không để cho ông cùng với bà Lee có thể sống những ngày tháng an tĩnh một chút? Tại sao không trực tiếp đưa cậu ta về nước? Nó rốt cuộc đang nghĩ gì?
Rong rủi giang hồ mấy thập niên ông Lee thật bị đứa con trai kia chọc cho tức chết. Nếu như một viên đạn có thể giải quyết vấn đề thì ông nhất định đã sớm rút súng. Chỉ là không ai dám đảm bảo đạn của người nào sẽ nhanh hơn.
"Bố, bố có cần thiết phải kích động thế không?"
Jeonghyeon rót cho mình một ly rượu cầm ở trong tay cũng không uống...chất lỏng dưới ánh đèn sáng ngời phiếm nhàn nhạt.
"Con cảm thấy không có sao? Ta không muốn làm cho mẹ con chịu tổn thương dù chỉ là một chút, con cứ như vậy mà để một quả bom hẹn giờ ở chỗ này, là ý gì?"
Ông Lee vẫn không có biện pháp làm cho tâm của mình bình tĩnh.
Kể từ khi Eicky tới Zurich, nhìn ngoài mặt bà Lee không có gì bất đồng, thậm chí có lúc vui vẻ. Nhưng bà đã bắt đầu có tâm sự, bà ấy giấu rất tốt, nhưng vẫn không qua mắt ông được. Cho dù là ngủ thiếp đi, mi tâm của bà cũng không dãn ra.
Ngủ là lúc con người luôn buông lỏng nhất nhưng người phụ nữ của ông buông lỏng nhất lại là lúc bà để lộ tâm tư trong lòng.
Những năm gần đây, bác sĩ Smith vẫn thường xuyên tới để kiểm tra, cũng uống thuốc đều đặn, theo lý thuyết sẽ không có vấn đề gì mới đúng nhưng sau khi con trai mang theo Ricky tới, tim của ông có chút lo lắng.
"Bố lo xa quá rồi. Quan tâm sẽ bị loạn, không cần phải việc gì cũng tự hù dọa mình"
Jeonghyeon nhẹ nhàng nhấp một miếng rượu. Bố của anh vì lo lắng cho mẹ mà cả mạng sống cũng không cần sao? Một người đàn ông có thể yêu thương một người như thế sao? Jeonghyeon không biết. Anh không biết tương lai có một ngày, anh cũng sẽ vì một người mà tính mạng cũng không cần, đó mới là tai họa lớn nhất trong cuộc đời của anh.
"Jeonghyeon, con định làm gì với cậu ta?"
Rốt cuộc ép tâm tình của mình dưới sự khống chế. Ông Lee thở ra một hơi thật sâu, ngồi xuống trước mặt con trai, cử động của đôi tay ở trên bàn sách như đạn bắn ra.
Ông ta có thể nhìn thấu bất kì đối thủ nào nhưng lại không thể hiểu trong lòng con trai mình đang nghĩ gì. Jeonghyeon để người kia bên cạnh nó sáu năm rồi, lại chưa từng để cho cậu ta chịu phạt tổn thương.
Nếu như Jeonghyeon không có bất kỳ tình cảm nào đối với cậu ta, không lẽ nó mê muội thân thể cậu ta lâu vậy sao? Có lẽ không biết từ lúc nào, con ông bắt đầu không buông tay được với một người? Chuộc tội? Nếu chỉ là chuộc tội, Jeeonghyeon có hàng vạn phương pháp để cho cậu ta sống không bằng chết, cần gì cứ đặt trước mắt mình để thêm khó chịu đây?
Jeonghyeon, con thật sự thờ ơ lời nói kia sao?
"Bố muốn nghĩ gì? Bố cho rằng con sẽ giống như bố vì một người mà cả một tập đoàn cũng muốn bỏ lại sao? Bố à, con không phải là bố! Vì một người không đáng giá!"
Jeonghyeon chê cười. Trong đầu lại thoáng qua hình ảnh khẩn trương luống cuống của người kia, một chút ân tình có thể thu phục được cậu. Thật là một cậu trai ngốc! Không biết cách che giấu được lòng mình.
7 tuổi, thời điểm đứa bé khác vẫn còn ở trong sự yêu thương của bố mẹ mà nũng nịu, Jeonghyeon đã bắt đầu một loạt huấn luyện tàn khốc, trừ học tập, tất cả thời gian anh đều muốn đến công ty thực tập, dù là cái gì cũng không hiểu, cũng phải buộc chính mình tự đi nhìn mà học. Lớn hơn nữa một chút, súng ống, võ nghệ, quản lý, tài chính, từ mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, ngắn ngủn thời gian 5 năm, anh đã tích lũy được những thứ mà người bình thường có thể phải mười lăm năm mới có thể học được, anh tựa như một khối bọt biển khổng lồ, cố gắng hấp thụ lấy tất cả chất dinh dưỡng.
Rốt cuộc ở một ngày sinh nhật hai mươi tuổi kia, ông Lee tuyên bố đem cả tập đoàn Lee thị giao cho anh toàn quyền xử lý, ông Lee rốt cuộc có thể cùng người phụ nữ ông yêu mến sống chung vĩnh viễn không chia cách rồi.
Jeonghyeon dĩ nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của cha anh, hiện tại quản lý cả hai giới hắc bạch ở Đông Nam Á, còn có ai dám cùng Jeonghyeon đối đầu sao?
Một người như vậy, ông Lee thế nào lại nói chuyện tình yêu với anh? Tình yêu, so với anh mà nói có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng người kia ở bên cạnh đã 6 năm, là ý gì đây?
"Jeonghyeon, việc đời không có gì là tuyệt đối, con không muốn tự giết mình đó chứ"
Hai mắt ông Lee lấp lánh, muốn từ trên mặt con trai mình nhìn ra một chút cử động, nhưng không có. Nó tỉnh táo hơn mình so với năm đó! Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy bất quá cũng chỉ là như thế thôi.
"Con sẽ không có ngày đó, điểm này cha có thể yên tâm"
"Lúc nào thì đưa cậu ta đi?"
Đây mới là vấn đề ông muốn nói. Yên tâm? Ông thật đúng là không yên lòng! Ông cũng đã từng nghĩ rằng đời mình sẽ không đụng chạm đến tình yêu, nhưng ở năm 20 tuổi ấy đụng phải thiên sứ từ trên trời giáng xuống, tim của ông từ đó không còn là của mình nữa.
"Tối nay"
Buông ly rượu trên tay, Jeonghyeon đi tới cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra. Đây thật là nơi thật đẹp! Non xanh nước biếc!
"Jeonghyeon, con đối với cậu ta thật...."
Ông Lee chưa bao giờ nghĩ mình là một người đàn ông dài dòng, huống chi là chuyện của con trai mình. Nhưng lấy kinh nghiệm của một người từng trải, con của ông đối với người kia hình như có chút vượt ngoài tầm kiểm soát. Đàn ông nhìn vào mắt nhau, luôn luôn là chuyện tương đối chính xác.
"Bố lo tốt chuyện của mình đi! Nhà họ Jung đang tìm mẹ, bọn họ muốn gặp mặt mẹ"
Jeonghyeon rõ ràng không muốn bàn tiếp chuyện của cậu vói Ricky. Cho nên, đem ủy thác của Taeyong trước kia nói ra. Về phần, có nên nói cho mẹ biết hay không, là do cha xác định. Nhưng anh biết, thật ra mẹ vẫn nhớ lúc nhỏ đã trải qua chuyện gì cùng cha mẹ và anh em của mình, mặc dù bà chưa bao giờ nói, mặc dù bây giờ bà mất đi một phần kí ức.
"Mẹ con đã không còn liên quan đến bọn họ"
Kể từ khi ông ta đưa bà đi, bà ấy chỉ thuộc về một mình ông.
"Bố có hỏi qua mẹ sao? cha, tại sao muốn thay mẹ quyết định. Mẹ là người, không phải món đồ chơi. Mẹ cũng có tư tưởng, tình cảm riêng"
Âm thanh của Jeonghyeon rõ ràng rất nhẹ, tuy nhiên từng câu từng chữ chảy vào khoang tim của ông. Đúng vậy chính ông không màng tới hối hận, không cho bà làm theo ý mình, ông cường thế yêu cầu trong mắt bà chỉ có mình ông, bỏ qua những lúc bà mệt mỏi, ông ta như vậy có phải khiến cho bà không thở nổi?
"Jeno, chuyện của mẹ con, theo ta con không cần quan tâm. Nếu như không có chuyện gì nữa ta đi trước"
Ông Lee đem sự cắn rắn muốn phát hỏa này ra đè xuống, ông cần không gian an tĩnh.
Nhưng có một số việc, cứ nghĩ rằng sẽ ẩn giấu đi rất tốt, nhưng trong lúc lơ đãng cứ như vậy mở ra ở trước mặt, làm cho người ta ứng phó không kịp.
Tay ông Lee đang định với tay mở cửa, thấy cửa hé mở, mới nhớ ra vừa rồi không có khóa cửa lại, bởi vì trong nhà người giúp việc biết bọn họ ở bên trong nói chuyện sẽ không có người đến gần, nhưng khi mở cửa ra kết quả thật khiến tất cả trở nên không thể cứu vãn
"Bà à...."

{~JEONGRI~}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ