Chương16.1

1.5K 229 5
                                    

"Cái, cái gì" Lâm Chiêu Vân sắc mặt tái nhợt mở cửa, tránh đi tầm nhìn của Slater.

"Không có gì."

Lâm Chiêu Vân không che giấu được sự ngu ngốc và kinh ngạc lọt vào mắt Slater, khiến hắn khẽ nhếch môi, phản ứng thẳng thắn này không hiểu sao lại khiến tim hắn đập nhanh hơn và khiến tâm trí hắn phấn khích.

Slater đẩy cửa ra, sự cản trở của Lâm Chiêu Vân chỉ làm chậm lại một vài giây, hắn nhìn quanh phòng ánh mắt dừng lại trên chiếc giường đơn bừa bộn.

"Anthony đang bị bao vây."

"Hiện tại ba bên đang kịch liệt đánh nhau, hai người trước cửa cũng đã tham chiến, tôi dẫn cậu đi đến một nơi an toàn."

Nói xong, Slater nửa ngồi xổm xuống, không có bất kỳ lời giải thích nào, giống như ôm một con búp bê, tay trái vòng qua eo và bụng của Lâm Chiêu Vân, lòng bàn tay dán vào hõm lưng dưới của cậu.

Lần nữa đứng dậy, ngón chân của Lâm Chiêu Vân rời khỏi mặt đất.

Cậu "A" một tiếng ngắn, sợ bị ngã, vội vàng dùng hai tay ôm lấy cổ Slater, dùng đầu ngón tay gắt gao nắm lấy cổ áo khoác của đối phương, toàn bộ hơi thở hoảng hốt mà cậu thở ra đều phả vào mặt đối phương.

Slater trông nhẹ nhàng và mảnh mai, nhưng hắn có thể dễ dàng bế cậu bằng một tay, nhân tiện, hắn còn lấy hộp sữa mà Anthony đặt trên bàn cho Lâm Chiêu Vân.

Đi được nửa đường, Slater đột nhiên dừng lại, đặt Lâm Chiêu Vân trở lại mép giường, Lâm Chiêu Vân mất cảnh giác mất trọng tâm, cả người ngã ngửa ra sau.

Bị ảnh hưởng bởi trọng lực, ống quần quá rộng của Lâm Chiêu Vân tuột xuống tận đùi, sau lưng là bức tường, đầu gối suýt chút nữa đụng vào cằm.

Slater không biết từ đâu mà lấy ra một đôi tất màu trắng, vừa đỡ lấy đôi chân đang vươn cao vì ngã ngửa của Lâm Chiêu Vân, sau đó còn nhấc bổng cậu lên cao hơn nữa, đầu gối gần như ép vào ngực cậu.

Tấm trải giường trắng xoá dường như không trắng bằng đôi chân đó.

Những đầu ngón tay gần như tan chảy trên da thịt này, hơi thở của Slater hơi ngừng lại trong giây lát.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Slater kéo đôi tất trắng ra, xỏ vào đầu ngón chân sắp co quắp của Lâm Chiêu Vân, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi di chuyển lên trên, từng chút một đẩy đôi tất lên, cho đến khi che được mắt cá chân trắng nõn gầy gò.

Vẫn còn một số thịt ở chân, khi đôi tất trắng được kéo căng ra, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút màu da.

Gót chân Lâm Chiêu Vân hơi tê dại, bắt đầu từ chỗ tiếp xúc, khắp người tê dại, cậu đỏ mặt muốn rụt chân lại, không ngờ lại bị buông ra, Slater lại tiếp tục làm cho chân còn lại.

"Được rồi."

Slater giật mạnh tất, đặt Lâm Chiêu Vân xuống sau khi chắc chắn rằng cậu đã chấp nhận, lại đem cậu bế lên một lần nữa.

Khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân đỏ bừng vì xấu hổ, lông mi dài run rẩy, cậu nằm trên vai Slater một lúc lâu trước khi nói: "Tôi có thể tự mặc..."

[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La TràngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ