Chương12.1

1.7K 241 4
                                    


Slater ngồi xổm xuống, so với Lâm Chiêu Vân còn cao hơn, hắn ta hơi nheo mắt lại, liếc nhìn bên dưới để tìm kiếm cậu.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi hơi hé mở, cứng ngắc đến lông mi cũng nhịn không được run lên.

"Hôm nay cũng ngủ không được?"

Thái độ của Slater rất khó hiểu, lông mi của Lâm Chiêu Vân run rẩy dữ dội, không dám nhìn hắn, cậu không ngừng dùng răng trên cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới phát ra tiếng "à, ừm" the thẻ.

Nhấn và giữ các đầu ngón tay trên tệp hồ sơ, vặn một góc rồi từ từ mở tệp ra.

"Hồ sơ cá nhân cấp S."

"Điều đó không tốt."

"Tôi nghĩ mọi người luôn quan tâm nhiều đến quyền riêng tư."

Bắp chân trắng nõn gầy guộc dưới chiếc quần đùi to khẽ run lên, những ngón chân đi dép lê trắng hồng đang cuộn tròn lại ngay ngắn.

Tuy là Slater, ánh mắt của cậu dán chặt vào nó trong một giây.

Slater luôn tạo cho Lâm Chiêu Vân cảm giác về một đàn anh đáng tin cậy, anh ấy trông cũng chững chạc hơn Anthony và Sigmund, mặc dù đang mặc áo bệnh nhân nhưng trong túi áo ngực của anh ấy luôn có một chiếc bút trông đắt tiền.

Trước đó, Lâm Chiêu Vân vô cùng tin tưởng hắn ta, nhưng lúc này, không hiểu sao, cậu không dám ở trước mặt hắn làm càn, sợ sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc.

Nó cũng giống như việc bị hiệu trưởng bắt gặp khi đọc tờ giấy gian lận trong kỳ thi.

Cảm giác tội lỗi và hoảng sợ chồng chất lên nhau.

"Thực xin lỗi..." Lâm Chiêu Vân cúi đầu, ngón tay co quắp xoắn lại với nhau.

Slater nhìn chằm chằm vào hàng mi mảnh mai của Lâm Chiêu Vân và chạm vào đầu ngón tay của cậu, khiến cậu run lên vì hoảng sợ.

"Ngoan." hắn cầm tập hồ sơ đứng dậy, mí mắt vẫn còn rủ xuống, Lâm Chiêu Vân ngước mắt nhìn trộm vẻ mặt của Slater, lại phát hiện ánh mắt của hắn không đặt ở trên mặt mình, mà là hạ xuống.

Lâm Chiêu Vân lúc này mới ý thức được điều gì đó, mắt thường có thể nhìn thấy được cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy cài khuy áo.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra, Lâm Chiêu Vân bởi vì tay quá run, không cách nào cài cúc lại được, hoảng hốt thu dọn quần áo, nhìn ra ngoài xem người đến là ai.

Là Sigmund

Hắn ta không mặc áo, như thể hoàn toàn không chuẩn bị trước sẽ có người trong phòng tắm, cơn buồn ngủ bị phá vỡ, đôi mắt hắn ta đột nhiên trở nên sắc bén.

Vì lý do nào đó, ngay khi Sigmund bước vào, nỗi sợ hãi của Lâm Chiêu Vân đã yếu đi một chút.

Trong tiềm thức, cậu cảm thấy rằng Sigmund, người ghét cậu nhất khinh thường quan tâm đến mình.

Cậu cũng không cần phải ở một mình với Slater.

"Hai người đang làm gì ở đây vào lúc nửa đêm vậy?" Ánh mắt hắn lướt qua Slater và dừng lại ở Lâm Chiêu Vân.

[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La TràngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ