Chương19.1: Case cùng ai đó hợp tác

1.4K 200 0
                                    


Lâm Chiêu Vân nhất thời ngẩn người, luống cuốn tay chân vội vàng mặt lại quần áo, Case đi tới hai bước, cởi áo khoác khoác lên người cậu.
Chiếc áo khoác rộng lớn che đi làn da trắng như tuyết, Lâm Chiêu Vân xấu hổ dùng ngón chân cào đất, bộ dạng vừa rồi của cậu đều bị người khác nhìn thấy.

"Em còn muốn mặc cái áo sơ mi dính máu kia? Bẩn muốn chết, quần cũng không vừa, hắn không cho em mặc quần áo?"

Case nhìn thấy khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ, sau đó đuôi mắt lại hồng hồng, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lay động trên áo khoác, lông mi run rẩy.

"Không, tôi chỉ có chiếc áo sơ mi đó. Bệnh viện có rất ít áo phù hợp với kích cỡ của tôi..." Lâm Chiêu Vân nắm lấy áo khoác của Case, không mặc vào cũng không cởi ra.

Áo khoác của Case là một chiếc áo len dệt kim, rất thích hợp để mặc vào buổi sáng sớm, trên đó có một ít bạc hà tươi hòa quyện với mùi đặc trưng của Case.

Case ngũ quan tinh xảo hung ác, hắn hơi hơi nâng cằm, híp mắt, chậm rãi nói: "Nơi này kẻ tâm thần đã nhiều năm chưa từng thấy qua thịt, nhìn thấy em như tiểu yêu tinh, nhất định sẽ không chịu nổi. em vậy mà còn dám chạy lung tung."

"Slater đối xử tệ với em à?"

"Cũng đúng, hắn thích chơi loại trò chơi này, em làm sao có thể tốt, em khóc còn đẹp như vậy, hắn nhất định muốn xem cái này nhất."

Lâm Chiêu Vân không biết Case mắc bệnh gì nên nhất thời không dám trả lời cái gì cũng không dám nói chuyện.

{Tốt, bảo bối của tôi sợ chết khiếp, vừa ra khỏi hang sói lại vào hang cọp.}

{Tôi đã chụp màn hình những gì tên này nói lần trước, đã nói muốn làm thì nhất định phải làm, đàn ông cũng không thể nói rồi mà không làm!}

{Chiêu Chiêu sợ đến mức nói không ra lời, tôi rất đau lòng ( nhưng hi vọng lần sau sẽ như vậy nói không ra lời.}

{Tôi không mệt nhọc nếu bạn muốn nói về điều này!}

"Không..." Một lúc lâu sau, Lâm Chiêu Vân mới thấp giọng phản bác.

Tuy rằng cậu không hiểu Case nói "Cái dạng này" là có ý gì, nhưng cậu cũng biết không phải chuyện gì tốt.

Nhưng đối mặt với Case, cậu cảm thấy đối phương không đáng sợ như Slater, cũng không quá vô lý như Anthony.

Do dự một hồi, Lâm Chiêu Vân mới thấp giọng giải thích nguyên nhân về vết thương của mình: "Slater tuy rằng rất không tốt, nhưng anh ta không có, không có đối với tôi làm cái gì. Tôi là từ. . . "

Nhìn cậu bé đáng yêu trong chiếc áo khoác của chính mình, giải thích sự vô tội của mình một cách chi tiết như vậy và kể về quá trình trốn thoát của mình, thật thú vị.

[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La TràngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ