83. Nhịp tim liên tục tăngggg

546 69 0
                                    

Hơn nửa đêm, sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng có kết quả chẩn đoán bệnh của Minjeong.

Trong khoảng thời gian ngắn lại ăn uống quá nhiều kèm theo áp lực dẫn đến việc bị viêm dạ dày cấp tính...

Jimin vuốt ve gò má trắng bệch của cô gái đang nằm trên giường bệnh, tỏ ra đau lòng, "Còn đau không?"

Minjeong khổ sở gật đầu: "Đau, có điều đỡ hơn nhiều so với lúc nãy rồi... Ừm, Jimin , còn một chuyện..."

"Chuyện gì? Em nói đi."

Nàng chần chừ một lúc, xấu hổ nói: "Lợi của tôi hình như bị cái nhẫn kia cạ vào rách da rồi, ban nãy không cảm thấy gì, giờ đau quá..."

Jimin đỡ trán, dở khóc dở cười xoa tóc nàng: "Đợi chút, để tôi đi mua thuốc cho em."

"Ừm."

Sau khi Jimin đi khỏi, Minjeong mới thở dài một hơi, sau đó vội sờ lên cái bụng to tròn của mình...

Không ngờ đúng giờ phút mấu chốt cái bụng lại cứu nàng một mạng!

Trước đây có một khoảng thời gian, vì quá bận nên có một thời gian dài nàng ăn uống không đúng bữa, kết quả có một lần cũng đột phát viêm dạ dày cấp tính vào nửa đêm...

Khác ở chỗ, lần trước là vì nửa đêm nên không gọi được xe, đành phải tự mình lái xe máy tới viện, tự đi đăng kí, tự lấy thuốc, ngồi một mình ở hành làng dài lạnh lẽo để truyền dịch...

Jimin quay lại rất nhanh.

Jimin cầm thuốc ngồi xuống cạnh giường, sau đó mở chai thuốc ra, nghiêm túc dặn dò: "Đây thuốc bôi ngoài da, há miệng nào để tôi bôi thuốc cho em."

Minjeong ngoan ngoãn há miệng, lưỡi không cẩn thận chạm vào nhíu mày: "Đắng..."

"Cố chịu một chút, đừng chạm vào nó."

"Umm."

Bôi thuốc xong, Jimin vẫn dịu dàng nhìn nàng, khẽ nỉ non đổi cách gọi: "Cô giáo à..."

Minjeong giật mình ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại được là Jimin đang gọi mình: "Hả?"

"Em xin lỗi..." Jimin khẽ thở dài tự trách, sau đó nhấc tay nàng lên, đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn tay: "Đều tại em học không giỏi nên mới khiến cô bị thương."

Tim Minjeong đập lệch nửa nhịp.

Chết cha... sáu mươi phần trăm rồi... Sau mươi mốt... sáu mươi hai... sáu mươi ba rồi... đang trên đà tăng lên nữa kìa...

Làm gì có chuyện học không giỏi!

Rõ ràng là học bá thì có!!!

Minjeong lắc đầu, vội kết thúc chủ đề vừa nguy hiểm lại mờ ám giữa "cô giáo" và "học sinh" này, sau đó đổi lại thành trạng thái nhân viên nề nếp, giơ tay nói...

"Sếp, tôi muốn xin nghỉ một thời gian, không muốn bị quấy rầy!"

Jimin sau khi suy nghĩ một hồi cũng vui vẻ đồng ý: "Có thể phê chuẩn, em muốn mấy ngày?"

Nàng nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi: "Đơn vị có thể tính bằng năm không?"

"Tôi cho em thời gian là 7 ngày." Jimin gõ nhịp quyết định.

jmj - chọc tức bà xãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ