Sau khi ở sân bay tiễn Trình Oánh, An Dật lên xe của Lục Khiết đi đến sở sự vụ. Khi cô tan ca về nhà, Thư Cẩn đang chuẩn bị bữa tối ở phòng bếp, An Dật nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, sự mất mát trong lòng cô dần dần biến mất, Thư Cẩn mang lại cho cô, cảm giác của tổ ấm
.
Lục Khiết ôm Ôn Tử Như, cúi đầu hỏi: "Chị yêu em không?"Ôn Tử Như cười gật đầu.
Lục Khiết cúi đầu hôn trán Ôn Tử Như: "Chúng ta sẽ ở cùng nhau bao lâu?"
Ôn Tử Như trả lời: "Cho đến một ngày chúng ta mệt mỏi muốn buông tay."
Lục Khiết tiếp tục hỏi: "Nếu em không buông tay, vậy chúng ta sẽ mãi ở bên nhau chứ?"
Ôn Tử Như đáp: "Chị nghĩ vậy."
Lục Khiết cười, thanh âm của nàng trong trẻo mà kiên định: "Được rồi, em sẽ không bao giờ buông tay!"
Sau khi An Dật tan sở, cô lái xe đến đỗ ở chỗ cách công ty của Thư Cẩn không xa, ngồi trong xe yên lặng chờ Thư Cẩn.
Từ xa, An Dật đã nhìn thấy bóng dáng thanh nhã của Thư Cẩn đang từng bước đi về phía cửa, nhưng vừa lúc Thư Cẩn đẩy cánh cửa kính của công ty ra, một người đàn ông bước xuống từ chiếc Porsche màu đen ở cửa, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực, đứng trước mặt Thư Cẩn.
An Dật nhìn Thư Cẩn, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời An Dật cảm giác Thư Cẩn đã nhìn thấy mình, bởi vì tầm mắt của nàng tựa hồ quét qua phía trước rồi thoáng dừng lại một chút. Nhưng mà không, Thư Cẩn không nhìn thấy cô, thu hồi tầm mắt, nhìn người đàn ông mỉm cười, vươn tay nhận lấy bó hoa hồng. Người đàn ông dường như vẫn đang nói chuyện với Thư Cẩn, nàng vẫn mỉm cười, cuối cùng người đàn ông đưa tay ra, Thư Cẩn vươn bàn tay xinh đẹp đặt lên, như thể đáp ứng thỉnh cầu của người đàn ông đó. Sau đó, cả hai cùng nhau lên chiếc Porsche màu đen, nghênh ngang mà đi . . . .
An Dật vẫn nhìn Thư Cẩm, nhìn chiếc xe, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Thư Cẩn, cũng không thấy chiếc Porsche màu đen nữa, thậm chí bụi mù mịt khi chiếc xe chạy qua bốc lên cũng dần dần rơi xuống cho đến khi không thấy nữa . . . .
Hai chân của An Dật run rẩy, sau đó đứng thẳng lưng khởi động xe, lái xe về nhà, trên đường An Dật lái xe vô cùng loạng choạng, thậm chí có một hai lần, suýt chút nữa đâm phải đuôi xe phía trước. . . . . . . .
Cuối cùng, An Dật chuyển hướng, lái xe về phía biển. Cô lái xe đến nơi, dừng xe lại, sau đó cô bất động nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ.
Biển vẫn là vậy, bất luận có buồn hay vui, nó vẫn luôn cuồn cuộn như thế
Những năm gần đây, An Dật đã nhìn qua rất nhiều cảnh biển, tâm trạng của mỗi lần đều khác nhau, nhưng chính là cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như năm đó cô cùng Thư Cẩn ngắm biển. Luôn là phiền muộn và thương cảm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thư Cẩn bước lên chiếc Porsche của người đàn ông đó, trái tim An Dật như bị người nào đó dùng sức xé toạc ra, đau lòng cùng bất lực trào dâng . . . .
Năm lớp 11, khi tan học, An Dật và Thư Cẩn đứng ở ban công nói chuyện, Đoạn Thảo, cùng khối lớp bên cạnh, ngượng ngùng đưa cho Thư Cẩn một bức thư tình. Thư Cẩn không nói gì, vui vẻ tiếp nhận bức thư tình kia, mặt An Dật tối sầm lại, nhưng Thư Cẩn lại cười rất vui vẻ. Nụ cười của nàng làm cho Đoạn Thảo thẹn thùng che mặt mà chạy . . . .
Đoạn Thảo đi rồi, An Dật tuỳ ý hỏi: "Như thế nào? Đoạn Thảo đúng là rất tuấn tú, nhưng cậu không cần phải mở cờ trong bụng như vậy chứ?"
Thư Cẩn vẫn cười như vậy, không nói lời nào, cẩn thận gấp bức thư tình lại, khom người cho vào túi.
An Dật nhìn động tác của nàng, rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, nắm tay Thư Cẩn chạy xuống lầu, mãi cho đến khi chạy đến một con đường nhỏ cách biệt bởi hai bức tường phía sau khu dạy học, cô mới nhẹ nhàng đẩy Thư Cẩn trở lại. Cho đến khi Thư Cẩm dựa lưng vào tường, cô mới rướn người, cúi đầu hôn lên môi Thư Cẩn, hung hăng hôn thật sâu. . . . . .
Khi hai người trở lại lớp học, tiết học đã tan từ lâu, nhưng có vẻ tâm trạng của Thư Cẩn rất tốt, thậm chí không có trách An Dật về việc trốn học. Trên đường về, có một cái thùng rác, Thư Cẩn tùy tiện đem bức thư tình ném vào, sau đó quay đầu nhìn An Dật cười nhẹ nói: "An Dật, lúc cậu ghen thật đáng yêu, tôi rất thích !"Hồi tưởng lại đến đây, trong lòng An Dật có chút ngọt ngào, nhưng càng nhiều chính là khổ sở. Trong lúc nhất thời An Dật rất muốn xuống xe giữ chặt Thư Cẩn, nhưng cuối cùng vẫn là không làm. Là bởi vì cô đã trưởng thành hay do bản thân hèn nhát, không đủ tự tin?
Khi tâm trạng không tốt, khi cảm thấy cô đơn, tự nhiên sẽ nghĩ đến bạn bè. An Dật muốn gửi tin nhắn cho Trình Oánh để rủ nàng ra ngoài, nhưng đang định gửi đi thì lại nhớ ra, Trình Oánh đã đi rồi, đã đi Mỹ rồi. Sau khi nghĩ lại, cô gửi tin nhắn cho Lục Khiết, hẹn nàng ra ngoài ăn tối, lý do là để thư giãn. Nhưng không biết vì sao, một hồi lâu sau cô mới nhận được câu trả lời của Lục Khiết: "Xin lỗi, tôi không có thời gian. Tôi muốn ở cùng một chỗ với Tử Như từng phút từng giây, cho nên, để lần sau đi. . . . . . ."
An Dật ném điện thoại sang ghế bên cạnh, được lắm, trọng sắc khinh bạn!, Cô thở dài, muốn khởi động lái xe trở về, nhưng vừa nghĩ đến việc quay lại căn nhà trống rỗng, tăm tối không một bóng người, cô lại từ bỏ . . . . . .
Thư Cẩn mới nhìn thấy Đường Hạo đã cau mày, khi nàng thấy đóa hồng đỏ trên tay Đường Hạo, phản ứng đầu tiên của nàng là quay người rời đi. Chính là khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc xe ở đằng xa, trong xe còn có An Dật. Sau khi suy nghĩ một chút, Thư Cẩn điều chỉnh nét mặt, rồi vui vẻ nhận hoa và lời mời của Đường Hạo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDITING] Tôi Hứa Bên Cậu Mãi Mãi - Mẫn Nhiên
Romance"Ta Hứa Bên Người Đến Thiên Hoang Địa Lão" - "我许你地老天荒" Tác giả: Mẫn Nhiên Đây là tên gốc của tác phẩm, mình xin phép rút gọn lại. Nhưng đại khái nghĩa của nó là vậy. Văn án: Khoảnh khắc gặp lại Thư Cẩn, trái tim An Dật như ngừng đập. Từng lời hẹn ướ...