An Dật nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không phải" Người trong mộng này, thực không phải là Mr.
Có người thổn thức: "Không nói a. . . . . Quên đi . . . . ."
Thư Cẩn nhẹ nhàng lấy tay gõ gõ cái bàn , nói: "An Dật nói là thật, tôi có thể làm chứng a . . . ."Mọi người chán nản, than thở: "Aiz . . . ."
Mọi người nhất thời an tĩnh, có người cắn hạt dưa, có người chơi điện thoại, có người nhỏ giọng cùng người ngồi bên cạnh trò chuyện. An Dật dựa sát Thư Cẩn, cũng nhỏ giọng nói chuyện: "Cậu đoán xem, lúc này Ôn Tử Như gọi điện thoại tới, sẽ nói cái gì đây?"
Thư Cẩn buồn cười trả lời: "Hiếu kì như vậy a, đợi lát nữa cậu ấy trở lại, cậu làm bộ không để ý hỏi một chút sẽ biết thôi."
An Dật cười giảo hoạt: "Ồ . . . . Cậu có kinh nghiệm như vậy, có phải hay không thường xuyên làm loại chuyện này?"
Thư Cẩn đưa tay vỗ nhẹ đầu An Dật một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều quá" Nói xong, ánh mắt của nàng lóe lóe, loại chuyện này, kỳ thật ngẫu nhiên nàng cũng thử một chút . . . .
Có người tinh mắt, thấy các nàng kề tai nói nhỏ, còn có những hành động của Thư Cẩn đối với An Dật, nhìn như là tát nhưng thật ra là thân mật, lên tiếng hỏi: "Các cậu nói cái gì kích động như vậy, chia sẻ một chút đi . . . . "
An Dật "khụ Khụ" hai tiếng, lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm nói: "Phật viết 'Không thể nói, không thể nói'. . . " Nói xong, không nhịn được mà tự mình cười . . . .
Vì thế, kéo theo, rất nhiều người cười . . . .
Thời điểm Lục Khiết trở lại, đã lên đến món thứ hai rồi. Trên mặt Lục Khiết, không có vẻ tươi cười như Thư Cẩn cùng An Dật dự đoán, ngược lại, như có như không buồn rầu.
Trên bàn mọi người hi hi ha ha trò chuyện, An Dật không tiện hỏi Lục Khiết làm sao vậy, đành phải một bên đánh giá Lục Khiết, một bên dùng ánh mắt dò hỏi Thư Cẩn. Thư Cẩn lấy một cái ánh mắt bất đắc dĩ trả lời, tôi không biết . . . .
An Dật nghĩ mãi không ra, rốt cuộc hơi nghiêng thân mình, nhỏ giọng hướng Lục Khiết hỏi: "Làm sao vậy? tươi cười vừa nãy đâu rồi?"
Lục Khiết hướng nàng, lộ ra một mạt thực miễn cưỡng cười, nói: "không có gì . . . . "
An Dật thở dài, ngồi thẳng người, không nói gì nữa. Nếu Lục Khiết không muốn nói, cô tiếp tục hỏi, cũng là không có kết quả, có một số việc, có lẽ là cô không cách nào chạm đến.
Căn phòng tràn ngập tiếng ồn ào náo động, Lục Khiết đều không có cảm giác, cô hoàn toàn rơi vào giữa vòng xoáy suy nghĩ của chính mình. Tin nhắn đúng là của Ôn Tử Như gửi tới, hỏi cô ở cùng bạn bè thật lâu không gặp vui vẻ sao? Cô cao hứng bừng bừng vội vã đi ra ngoài, cũng quả thật là đi gọi điện thoại cho Ôn Tử Như. Trong điện thoại, cô kể cho Ôn Tử Như nghe những chuyện thú vị, vui vẻ sau khi đi vào thành phố W, Ôn Tử Như im lặng lắng nghe, diu dàng cười. Lục Khiết quyến luyến thanh âm của nàng, tiếng cười của nàng, vì thế cô không muốn cắt đứt điện thoại, vẫn lải nhải mà nói. Chính là, khi Lục Khiết nói đến hưng trí vang dội, thanh âm của Ôn Tử Như đọt nhiên trở nên có chút lo lắng, nàng nói: "Lục Khiết, anh ta xảy ra chuyện, chị phải đi ra ngoài một chút . . . " Sau đó liền cắt đứt điện thoại, lưu lại Lục Khiết cầm di động, không ngừng nghe thấy tiếng lặp lại: "Đô . . . Đô . . . Đô . . ."
Lục Khiết cầm điện thoại, hồi lâu không có ấn phím màu đỏ kia, cô lẳng lặng mà nghe âm thanh kia "Đô . . . Đô . . . .", từng tiếng từng tiếng, làm cho lòng của cô tĩnh mịch xuống, từng tiếng từng tiếng, làm cho tâm tình của cô suy sụp. Ôn Tử Như nói đến 'Anh ta', cô biết, đó là . . . . chồng của Ôn Tử Như.
Thời điểm đi vào, kỳ thật cô vẫn là cố gắng điều chỉnh một chút bộ dáng tươi cười. Chính là, không nghĩ đến, bộ dáng tươi cười kia rất miễn cưỡng, đến nỗi ở giữa đường, lặng lẽ tan mất, ngay cả chính cô, đều không nhận ra.
Khi Ôn Tử Như cúp điện thoại, khi cô nghe âm thanh "đô đô", tâm lập tức không hiểu mà hạ xuống. Vừa rồi tâm tình hưng phấn cùng Ôn Tử Như nói chuyện, giống như chưa từng tồn tại. Tim của cô phút chốc lại thoáng đau như vậy . . . . Tử Như, Tử Như, cái người cô yêu cũng yêu cô, không chỉ thuộc về mình cô . . . . Tử Như có gia đình của nàng, có vướng bận của nàng, cho dù nàng yêu nhất là cô . . . . m thanh pháo "đùng đùng" vang lên, Lục Khiết trong lòng cười khổ, phồn hoa thì thế nào, với cô, bất quá cũng là hư vô.
Giữa buổi tiệc, chú rễ cùng cô dâu đều lại đây kính rượu, mọi người ồn ào, nghĩ mọi cách tìm Ngụy Vĩ, Trinh Lăng mở miệng muốn hỗ trợ khuyên ngăn, lại bị mọi người trêu chọc nói: "Yêu, yêu, yêu, cái này chính là che chở nha?" Mặt bị chọc đến đỏ. Trừ bỏ tâm tình Lục Khiết có chút suy sụp, những người khác, thật vui vẻ, thời gian như vậy thật là rất khó có được . . . . .
Thời điểm buổi tiệc gần kết thúc, không biết như thế nào lại tán gẫu tới việc chung thân đại sự. Tốt nghiệp vài năm, phần lớn mọi người, cũng không lẻ loi một mình, mà An Dật, Thư Cẩn, Lục Khiết trên danh nghĩa độc thân tự nhiên trở thành đối tượng trọng điểm bàn tán.
Vẻ mặt Lục Khiết, từ sau khi ra ngoài trở về còn có chút là lạ, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đoán được cô có thể có việc phiền lòng, vì thế cũng không dám quấy rầy đến cô. Không hẹn mà cùng đem tiêu điểm phóng tới trên người An Dật cùng Thư Cẩn.
Lý Hạo cười nói: "Một người phụ nữ hoàn hảo như Thư Cẩn, làm sao sẽ độc thân đây? Thư Cẩn, tôi giúp cậu keó kéo tơ hồng được không? Nói xong, vẻ mặt Lý Hạo mong chờ mà nhìn.
Thư Cẩn biết được hắn là có ý tốt, cũng không tức giận hắn, nhẹ giọng đáp: "Haha, cảm ơn. Bất quá, tôi càng tin tưởng duyên phận, loại chuyện này, tùy duyên đi".
Lý Hạo không tin chuyên duyên phận này, hắn nói: "Duyên phận, rất hư vô mờ ảo. Haha, bằng không các cậu trước hết nhận thức nhận thức, coi như kết giao nhiều thêm một cái bạn bè, chờ ở chung lâu, có lẽ liền lẫn nhau có cảm giác . . . " Hắn có một người bạn, so với Thư Cẩn lớn hơn hai tuổi, tướng mạo tốt, gia thế tốt, học thức tốt, nhân phẩm tốt, đúng chuẩn đơn thân quý tộc. Người theo đuổi cậu ta rất nhiều, chính là ánh mắt cậu ta rất cao, đến nay chưa từng tìm được cái cậu ta gọi là chân mệnh thiên nữ. Thời điểm nhìn thấy Thư Cẩn, Lý Hạo cảm thấy, nếu cậu ta nhìn thấy Thư Cẩn, nhất định sẽ thích Thư Cẩn, cho nên hắn thật là rất nhiệt tình nghĩ muốn giật dây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDITING] Tôi Hứa Bên Cậu Mãi Mãi - Mẫn Nhiên
Romance"Ta Hứa Bên Người Đến Thiên Hoang Địa Lão" - "我许你地老天荒" Tác giả: Mẫn Nhiên Đây là tên gốc của tác phẩm, mình xin phép rút gọn lại. Nhưng đại khái nghĩa của nó là vậy. Văn án: Khoảnh khắc gặp lại Thư Cẩn, trái tim An Dật như ngừng đập. Từng lời hẹn ướ...