An Dật cùng Thư Cẩn đều im lặng, đến tột cùng là ai mới hôm qua tâm tình không tốt, sắc mặt không tốt?
Lục Khiết không chú ý tới biểu tình bất đắc dĩ của An Dật cùng Thư Cẩn, nói: "Chúng ta đi ăn điểm tâm đi, ăn xong cùng mọi người nói một tiếng rồi tụi mình trở về nha?"
An Dật gật đầu: "Ừm, được . . . ." Nói xong, do dự một chút, lại nói: "Có điều là, điểm tâm ở đâu?"
Còn không đợi Lục Khiết cười cô, Thư Cẩn liền cười nói: "Sẽ không để cậu bị đói đâu, xuống lầu nhất định có cơm cho cậu ăn . . . ."
An Dật túng quẫn, cô hỏi cũng không có sai đi, như thế nào hai người Lục Khiết cùng Thư Cẩn đều một bộ dáng buồn cười vậy?
Xuống lầu, đúng là có bữa sáng trên bàn, An Dật nghi hoặc nhìn Thư Cẩn, dò hỏi làm thế nào có được. Thư Cẩn kéo ghế ngồi xuống, nói: "Ngụy Vĩ đã nói chỗ ở cậu ấy sẽ an bài tốt, sẽ không để chúng ta bị đói, chắc chắc cậu ấy đã sắp xếp trước người phụ trách làm cơm cho chúng ta rồi"
An Dật ngồi xuống bên cạnh Thư Cẩn, gật gật đầu, biểu thị cô hiểu rồi. Nghiêng đầu, liền thấy Lục Khiết cười hì hì nhìn cô, không cần phải nói, biểu tình kia chính là đang cười cô không dùng đầu để nghĩ. An Dật không cùng nàng so đo, quay đầu phớt lờ nàng.
Rốt cục, đợi hồi lâu, mấy người rời giường muộn đều tới đủ rồi, mọi người mới bắt đầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người lưu lại cho nhau phương thức liên hệ mới, thổn thức một phen, đều dẹp đường hồi phủ. Biệt thự thoáng cái lại lạnh lẽo buồn tẻ.
Trên đường lái xe, từ lúc bắt đầu Lục Khiết nói liên tục không ngừng, chuyện cười, chuyện cười nhưng không có gì buồn cười, chuyện xưa, quỷ chuyện xưa . . . . An Dật quen rồi, cũng không nói chen vào, một tay ôm Thư Cẩn, hai người cùng tựa vào nhau, cùng nhau nghe Lục Khiết nói . . . .
Tới cửa tiểu khu, An Dật xuống xe đóng lại cửa xe, sau đó lại gõ gõ cửa kính xe. Lục Khiết nghi hoặc mà đem kính xe hạ xuống, phóng đoán An Dật quên nói chuyện gì trọng yếu.
Vẻ mặt An Dật ngưng trọng, dừng một chút mới nói: "Tôi phải trịnh trọng nói cho cậu một chuyện ---- trình độ kể chuyện xưa của cậu quá kém, chuyện cười thì không cười, quỷ chuyện xưa cũng không sợ được . . . ."
An Dật thấy Lục Khiết đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mím môi . . . . An Dật hiểu rất rõ Lục Khiết, đây là dấu hiệu Lục Khiết muốn nổi giận . . . .Cô vội vàng kéo tay Thư Cẩn vẻ mặt tràn đầy tiếu ý còn đứng ở một bên, gấp gáp chạy vào bên trong, chạy đến trước tòa nhà, mới dừng lại.
Thư Cẩn thở hổn hển, vẫn không quên dùng ánh mắt chất vấn cô, xảy ra chuyện gì?
An Dật thở mạnh ra, cười nói: " Tôi chọc giận Lục Khiết, cậu ấy thích nói chuyện cười, cố tình trình độ lại không cao. Có một kiểu người, phương diện nào càng không được, càng chán ghét người khác nói chính mình không được phương diện đó, Lục Khiết chính là người như thế. Chọc giận cậu ấy, hậu quả thực nghiêm trọng, cho nên chúng ta chỉ có thể chạy . . . .
Thư Cẩn đầu đầy hắc tuyến, cậu biết hậu quả nghiêm trọng, cậu còn chọc giận nàng? Nghĩ xong, nàng lại mỉm cười, thật không có cách dọa được cậu, cho nên, liền tùy cậu cao hứng đi, haha . . . .
Sau thi tham dự tiệc cưới cũng đã nhiều ngày rồi, Lục Khiết vẫn không có liên lạc với An Dật, An Dật đoán là, Lục Khiết đang bận chuyện gì quan trọng, cho nên mới không rảnh tìm chính mình, liền cũng không dám làm phiền Lục Khiết.
Trong thư phòng Thư Cẩn bận bịu làm việc, An Dật tắm rửa xong cũng không vội đi ngủ, lại chạy đi thư phòng bồi Thư Cẩn. Cô ngồi bên cạnh Thư Cẩn, chăm chú nhìn Thư Cẩn, cũng không nói chuyên.
Thư Cẩn bị An Dật nhìn hồi lâu, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, quay đầu nhìn An Dật hỏi: "Cậu liên tục nhìn tôi làm gì?"
An Dật "xì" cười: "Cậu không nhìn tôi như thế nào lại biết tôi đang nhìn cậu? Nói đi, cậu nhìn tôi làm gì?"
Thư Cẩn im lặng, này tính là tình huống gì? Trả đũa? Nàng bình tĩnh, không trả lời An Dật, lại di chuyển ánh mắt lên màn hình máy tính.
An Dật vốn tràn đầy tiếu ý mà nhìn Thư Cẩn, mong chờ xem nàng trả lời chính mình như thế nào, kết quả lại phát hiện, Thư Cẩn không có ý định trả lời cô. Hơn nữa, biểu tình . . . nghiêm túc như vậy . . . Chẳng lẽ? Tức giận? An Dật bỗng chốc thấp thỏm, chỉ đùa chút, không đến mức đó đi? Cô chìa tay thăm dò mà kéo kéo góc áo của Thư Cẩn, thật không biết động tác của cô, có bao nhiêu giống bộ dáng tiểu tức phụ . . . .
Thư Cẩn nén cười, bày ra dáng vẻ lạnh lùng liếc mắt nhìn An Dật một cái, ý bảo An Dật đang quấy rầy đến nàng làm việc, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
An Dật lúc này sốt ruột, tuy rằng không biết Thư Cẩn vì cái gì tức giận, nhưng nếu Thư Cẩn tức giận, vậy nhất định là chính mình làm sai rồi. Vì thế An Dật lo lắng hỏi: "Thư Cẩn, cậu tức giận sao?"
Thư cẩn không có trả lời cô.
An Dật nôn nóng, kéo tay Thư Cẩn, nói: "Tôi hay nói giỡn, tôi nhìn cậu, là vì tôi cảm thấy nhìn cậu như thế nào cũng đều không đủ, càng luyến tiếc di chuyển tầm mắt. Có phải là tôi làm phiền cậu làm việc không? Nếu là như vậy, tôi lập tức ra ngoài được không? Cậu đừng tức giận được không? Cậu . . . ."
Thư Cẩn thoát khỏi tay An Dật, trong ánh mắt kinh ngạc của An Dật, lại lần nữa nắm tay An Dật. Nàng không lại bày ra vẻ lạnh lùng vừa rồi, trên mặt có chút ý cười ấm áp, giọng nói dịu dàng hướng An Dật hỏi: "Cậu rất sợ tôi tức giận sao?"
An Dật thấy Thư Cẩn cười, trái tim rốt cuộc thả xuống, không phải thực sự tức giận là tốt rồi. Cô thở dài nói: "Sợ, rất sợ . . . Nếu cậu tức giận, vậy nhất định là lỗi của tôi . . . . Nếu cậu thương tâm, vậy nhất định là tôi chưa đủ tốt . . . . Cậu tức giận thương tâm, tôi thực đau lòng, cũng thực lo lắng, lo lắng bởi vì tôi không tốt, mà cậu sẽ rời . . . ." Nói đến đây, An Dật bỗng dừng lại.
Thư Cẩn nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
An Dật liếc nhìn Thư Cẩn một cái , mới tiếp tục nói: "Trước kia, là tôi làm không tốt, cho nên, chúng ta mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Tôi rất sợ, sẽ vì tôi làm không tốt, chúng ta lại bỏ lỡ . . ." Thanh âm An Dật, càng nói càng thấp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDITING] Tôi Hứa Bên Cậu Mãi Mãi - Mẫn Nhiên
Romance"Ta Hứa Bên Người Đến Thiên Hoang Địa Lão" - "我许你地老天荒" Tác giả: Mẫn Nhiên Đây là tên gốc của tác phẩm, mình xin phép rút gọn lại. Nhưng đại khái nghĩa của nó là vậy. Văn án: Khoảnh khắc gặp lại Thư Cẩn, trái tim An Dật như ngừng đập. Từng lời hẹn ướ...