Ngay cả nước cũng chưa lấy, Engfa đẩy ghế ra, thiếu chút nữa là té ngã.
"Ở yên đi, đừng nhúc nhích, xe đông."
Tay cô chống dải phân cách, nhanh chóng nhảy qua, băng qua cả tiếng còi xe cùng tiếng la hét inh ỏi mà chạy đến ôm chặt Charlotte.
"Sao em lại tới đây? Tới một mình sao? Đến khi nào? Sao lại không gọi điện thoại cho chị?"
"Em xin nghỉ phép ba ngày ở bệnh viện, sau khi tan làm liền bay đến đây, em muốn nhìn chị một chút, em nhớ chị."
Nói đến nửa câu sau, giọng nói của nang nhỏ lại, giương mắt nhìn cô, đau lòng: "Chị gầy đi rồi."
"Không đâu, cân nặng vẫn như cũ thôi, chỉ là cả người săn chắc hơn thôi."
"....."
"Không tin chị cho em sờ thử nhé, chị có cơ bụng săn chắc nè. Đi thôi, chị tìm cho em một căn phòng."
"Chị không phải có thuê phòng trọ sao? Em không cần ở khách sạn."
"Điều kiện ở khách sạn tốt hơn, em chạy đi chạy lại đã đủ mệt, cần phải được nghỉ ngơi tốt." Engfa nắm tay nàng bước về phía trước, nàng có ý đẩy tay cô ra, cô quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Đến phòng trọ của chị thuê đi, em muốn nhìn một chút."
Cô có ý né tránh, bị thái độ của nàng làm cho hoảng hốt. Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn yên lặng đáp ứng.
Đi năm phút, quẹo vào một nơi có rất nhiều khu trung tâm thương mại cũ, càng đi, lòng của nàng càng lạnh.
"Chậm một chút, bên này có cầu thang."
Đèn dần ít đi, trên hàng lang hẹp chỉ có ánh đèn le lói. Đi qua bốn năm cánh cửa, cô dừng lại ở cánh cửa cuối cùng. Cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Ngoài cửa, nàng nhìn thấy túi rác chưa kịp bỏ, bên trong đều là hộp mì gói.
"Em đứng chờ bên ngoài một lát, bên trong mùi hơi nồng, đợi tản bớt rồi hẳn vào."
Cô nhanh chóng chạy vào phòng, mở quạt điện để thổi thổi bớt mùi mốc trong phòng. Nàng theo sát cô, phòng nhỏ chỉ cần nhìn một vòng là có thể nhìn thấy hết những bài trí trong phòng. Bên góc là giường ván gỗ phía trên có đặt một tấm nệm mỏng cùng chăn mền. Bên cạnh là một cái bàn thấp, phía trên có bật lửa cùng một gói thuốc lá.
"Ngay cả nhãn hiệu thuốc lá chị cũng đổi."
"Hả? À, chị thích nhãn hiệu này hơn."
Nào có phải như vậy, nàng biết, chỉ là nhãn hiệu mới này rẻ hơn.
"Cái biểu tình này là gì thế? Không hề xinh tí nào. Em đừng khó chịu, chị đi sớm về trễ, chỗ này cũng chỉ ngủ một giấc, cũng không có gì là không tốt cả."
"Em không cần chị kiếm tiền nữa, cùng em trở về đi."
"Nói cái gì đó cô nàng ngốc nghếch?"
"Ngốc thì sao, em chỉ biết là chồng em ở nơi này chịu khổ. Phải ở tại một tầng hầm, mỗi ngày đều phải chịu đựng cái không khí mốc meo này."
"Trời ạ, vừa nghe em nói như vậy, chị cảm thấy chị rất vĩ đại. Ngoan nào. Hai tháng rồi không gặp, em chỉ nghĩ đến cái tầng hầm này, không sợ chị đau lòng à?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Englot ] CÔ BÁC SĨ VÀ TÊN LƯU MANH MAY MẮN
General FictionNăm 2015, sự nghiệp của Engfa Waraha cũng tiêu tan nghèo đến mức chỉ còn bà ngoại. Đêm mùa đông 2017, một lần đánh nhau ở quán bar mà đã gặp được một cô gái xinh đẹp. Cũng từ khi Charlotte Austin xuất hiện những đắng cay trong cuộc đời cô dần biến m...