Chương 5: Cắt cổ gà

821 45 1
                                    

Lão Chủ tiệm làm một bàn đầy đồ ăn, gà, vịt, bò, cá gì đều có hết.

Charlotte lại không giống các cô gái khác, vì giữ vóc dáng mà nhịn ăn, kiêng các loại thịt. Ngược lại, nàng là loại người rất biết hưởng thụ, thịt mỡ gì cũng đều không kỵ.

"Anh Chủ tiệm trước đây không phải làm đầu bếp chứ, mấy món này vừa thơm vừa ngon."

"Hoàn toàn do tự học thành tài đấy."

Vợ lão Chủ tiệm cũng gắp cho nàng một cái đuôi heo: "Bác sĩ Austin thích thì thường đến đây ăn cơm đi, cô còn trẻ như vậy đã có thể là bác sĩ mổ chính, cô còn lợi hại hơn."

"Tôi đi học sớm, giữa chừng còn thi nhảy mấy cấp, nhưng giai đoạn thực tập cũng không thiếu. Yên tâm, tôi không có đi cửa sau đâu."

Trên bàn ăn lại vang lên một tràng tiếng cười, bữa trưa kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.

"Lượng sữa có đủ cho bé không?"

"Đủ thì đủ, nhưng ngực bên trái rất căng đau, đứa nhỏ muốn bú lại không ra sữa."

"Vậy cô phải chú ý nhiều một chút, chỉ sợ tuyến sữa bị nghẽn, chẳng may bị nhiễm trùng lại không thể đích thân cho đứa nhỏ bú sữa. Tôi có quen một bác sĩ chuyên về vấn đề này, rất có kinh nghiệm, cô có thể đến đó kiểm tra xem sao, chút nữa tôi sẽ đưa cô số điện thoại của vị bác sĩ đó."

Hai vợ chồng lão Chủ tiệm nghe thế lại một lần nữa luôn miệng nói cám ơn.

"Cám ơn bữa trưa của hai người, tôi đi trước."

Engfa cũng nói: "Cùng đi."

"Có cần tôi đưa cô về không?"

Nhà Engfa cách đây chỉ khoảng hai trăm mét, lần trước rửa xe nàng có nghe cô nói qua, nàng cũng là theo phép lịch sự hỏi khách sáo, tay vừa định mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.

"Được"

"Lên xe đi."

Không đến hai phút đã đến nơi, đây là một cái nhà hai tầng, một trệt, không mới không cũ, đứng ở cửa là một bà cụ đang cố sức bắt một con gà.

Con gà kia thấy vậy đập cánh chạy đi, còn không ngừng kêu, bà cụ bị cánh con gà vỗ phành phạch làm cho hoa cả mắt.

"Bà ngoại, bà đang làm gì vậy?"

"Gà của bà, gà của bà."

"Để cháu, bà đứng yên đó đi!"

Cô tay chân dài, đuổi theo con gà, đuổi một lúc vẫn chưa bắt được, con gà kia bị dọa sợ càng nổi điên hơn. Đột nhiên tiếng gáy vang lên thật dài, sau đó là âm thanh đập cánh điên cuồng.

Chỉ thấy Charlotte nửa ngồi, một tay nắm hai cái cánh gà, cực kỳ ung dung: "Còn chạy đi đâu"

Nàng đi về phía cô đưa tới: "Đây."

Con gà kia vẻ mặt không tình nguyện, rướn cổ kêu vài tiếng như kháng nghị.

"Được đấy, thân thủ rất tốt."

"Chuyện nhỏ."

"Ai u, tốt quá, bắt được rồi. Gà ta ở nông thôn đến 48 bath một cân lận đấy. Cám ơn cháu, cô gái tốt!"

[ Englot ] CÔ BÁC SĨ VÀ TÊN LƯU MANH MAY MẮN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ